Chương 1 - Sự Trở Lại Của Linh Hồn Bị Ngược Đãi
Ba chồng tôi tuổi già mà không biết giữ liêm sỉ, dẫn “tiểu tam” về nhà lén lút hú hí thì bị tôi bắt gặp.
Tôi thấy bất bình thay mẹ chồng nên đã kể chuyện này cho mọi người biết.
Ba chồng bị họ hàng thân thích chỉ trích, xấu hổ đến mức uống thuốc trừ sâu tự tử.
Trước khi chết còn để lại thư tuyệt mệnh đổ hết tội lên đầu tôi và mẹ chồng, nói là chúng tôi ép ông ấy vào đường cùng!
Mẹ chồng vì chuyện này mà kiệt sức, vừa lo xong tang lễ thì lên cơn đau tim, không qua khỏi.
Chồng tôi thì nói là do tôi hại chết cha mẹ anh ấy, lập tức ép tôi uống thuốc độc.
Tôi chết trong căm hận nhưng linh hồn không tan biến.
Tôi chứng kiến ba chồng – người đáng lẽ phải chết – ôm “tiểu tam” ăn mặc lộng lẫy quay lại nhà.
Còn chồng tôi thì gọi “tiểu tam” ấy là “mẹ”!
Lúc đó tôi mới hiểu, ba người bọn họ mới là một gia đình thật sự!
Còn màn giả chết này chẳng qua là để họ đoàn tụ…
Và quan trọng hơn, là vì ba chồng trúng xổ số hàng chục triệu, muốn nuốt trọn số tiền!
Khi tôi mở mắt ra lần nữa,
Tôi đã quay lại đúng ngày ba chồng uống thuốc độc!
1
Tôi hét toáng lên tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Cổ họng tôi khô rát, vẫn như còn cảm nhận được cảm giác bị Trần Chí Cường – chồng tôi – ép uống thuốc trừ sâu.
Như thể có dòng axit đặc cháy bỏng xuyên qua miệng, cổ họng, lan thẳng vào tim gan, chỉ đến khi tôi chết đi, cơn đau đó mới kết thúc.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, Trần Chí Cường đã giơ chân đá tôi văng xuống giường:
“Sáng sớm đã hét lên như ma nhập, hay là làm chuyện gì khuất tất quá nhiều nên mới toàn gặp ác mộng thế hả?”
Cú đá khiến tôi đau điếng, mồ hôi vã ra như tắm, cổ họng khô khốc không thốt nổi thành lời.
Trần Chí Cường hừ lạnh một tiếng:
“Đừng có giả vờ chết nữa! Nếu không phải mày bịa chuyện ba tao dan díu với đàn bà bên ngoài, thì ba tao đâu có từ thành phố chạy về quê, về cái nhà cũ nát đó rồi tuyệt thực!”
“Hôm nay tao dẫn mày về là để mày xin lỗi ông ấy. Mày mà không khiến ba tao chịu ăn uống, chịu quay lại thành phố với tụi tao, thì đừng có mơ chỉ bị ăn một cú đá!”
Thấy tôi vẫn mơ màng chưa tỉnh hồn, Trần Chí Cường tức giận bước từ giường xuống, giơ chân định đá tôi lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một tiếng quát “Dừng tay lại!” vang lên, cứu tôi khỏi trận đòn.
Mẹ chồng vội chạy tới đỡ tôi dậy khỏi sàn, đẩy con trai một cái: “Nhà này không có cái lệ đánh vợ! Ba con làm chuyện xấu, sao lại đổ lên đầu con bé!”
Trần Chí Cường tuy không dám động thủ nữa nhưng vẫn chỉ tay vào mặt tôi, nói như quát:
“Là nể mặt mẹ tao đó! Mày mau cút ra ngoài nấu cơm đi, nấu xong thì mang cho ba tao. Hôm nay dù mày có phải quỳ xuống hay chết đi thì cũng phải khiến ông ấy chịu ăn! Nếu không…”
Hắn định dọa tiếp, nhưng vì mẹ chồng vẫn đứng đó nên đành nói gằn từng chữ: “Nếu không thì ly hôn!”
Mẹ chồng có vẻ muốn bênh vực tôi, nhưng tôi lại vội vàng lôi bà ra khỏi phòng với vẻ mặt cam chịu, ngoan ngoãn như không dám phản kháng.
2
Tôi nuốt liên tục mấy ngụm nước bọt, làm dịu cổ họng khô rát. Sở dĩ tôi nhẫn nhịn một cách bất thường như vậy là bởi vì —
Tôi đã trọng sinh!
Kiếp trước, ba chồng Trần Đức Quang ngoại tình, bị tôi – lúc đó chỉ về quê lấy đồ – vô tình bắt gặp.
Ông ta mặt dày yêu cầu tôi giữ im lặng, nhưng mẹ chồng đối với tôi tốt như mẹ ruột.
Tôi thấy uất ức thay bà, nên không những không giấu diếm, mà còn đăng luôn chuyện xấu xa ấy lên nhóm gia đình để cho tất cả họ hàng thân thích biết.
Trần Đức Quang bị cả nhà chỉ trích, nhưng vẫn trơ trẽn như không.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua hơn một tháng thì bất ngờ ông ta quay về căn nhà cũ ở quê, rồi bắt đầu tuyệt thực.
Trần Chí Cường đưa tôi và mẹ chồng cùng về quê với lý do khuyên ông ta trở lại thành phố.
Nhưng đến ngày thứ ba ở quê, Trần Đức Quang bị phát hiện đã uống thuốc trừ sâu tự tử.
Không những thế, ông ta còn để lại một bức thư tuyệt mệnh viết bằng máu, từng chữ như dao cứa vào lòng.
Trong thư nói tôi và mẹ chồng vu khống, dồn ông ta vào chỗ chết, còn mắng chửi Trần Chí Cường không biết dạy vợ.
Kết quả là tôi và mẹ chồng trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Mẹ chồng vì quá đau lòng, sau tang lễ của Trần Đức Quang thì phát bệnh nặng mà qua đời.
Chỉ hai ngày sau khi mẹ chồng mất, tôi bị Trần Chí Cường trói lại, ép uống thuốc trừ sâu, chết ngay tại chỗ.
Nhưng linh hồn tôi không tiêu tan. Tôi hóa thành bóng ma phiêu dạt bên cạnh Trần Chí Cường, tận mắt chứng kiến tất cả sự thật.
Tôi thấy Trần Đức Quang – người lẽ ra đã chết – dẫn “tiểu tam” của ông ta quay lại thành phố, cùng Trần Chí Cường hội tụ.
Ba người họ ôm nhau sung sướng, nói đã thoát khỏi mẹ chồng và tôi.
Còn vui vẻ khoe ra tờ vé số trúng giải hàng chục triệu, mơ mộng về một tương lai giàu sang sung sướng.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra sự thật — Trần Chí Cường vốn không phải con mẹ chồng, mà là con ruột của Trần Đức Quang với “tiểu tam”!
Ba người bọn họ vì muốn độc chiếm số tiền trúng thưởng mà diễn màn kịch giả chết để ép chết mẹ chồng và ra tay sát hại tôi!
Tôi nhìn về căn nhà cũ cách đó không xa, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Trần Đức Quang, nếu ông đã muốn chết đến vậy, tôi sẽ giúp ông toại nguyện.
Còn Trần Chí Cường… tôi sẽ khiến anh trả giá bằng máu!
3
Mẹ chồng dìu tôi xuống lầu, tôi không đi thẳng vào bếp mà ôm bụng nói:
“Mẹ, mẹ có thể giúp con nấu cơm trước được không? Con muốn lên phòng mẹ bôi ít thuốc.”
Mẹ chồng đầy áy náy gật đầu:
“Là mẹ không biết dạy con trai, con mau lên nghỉ ngơi đi, nấu xong mẹ gọi.”
Lên đến phòng, tôi không hề bôi thuốc.
Tôi đóng kín cửa sổ, tìm một mảnh vải trắng, sau đó cắn răng cầm dao gọt trái cây rạch một đường trên cánh tay mình.