Chương 4 - Sự Trở Lại Của Kiếp Trước
Tôi còn chưa kịp bấm nút thì ngoài cửa đã vang lên tiếng “rầm rầm” dồn dập — có người đang đá cửa.
Mỗi cú đá sau đều mạnh hơn cú trước, thể hiện sự gấp gáp rõ rệt.
Cánh cửa cũ kỹ cuối cùng cũng không chịu nổi, đổ rầm xuống đất.
Người đàn ông đứng bên ngoài, lông mày nhíu chặt, trông giận dữ tột độ.
Là Cố Diễn.
Anh ta nhìn thấy cảnh trong nhà, lập tức nổi giận, đá một cú mạnh vào đầu gối tên Trương như vừa phá cửa khi nãy.
Tên béo không kịp giữ thăng bằng, ngã sõng soài xuống đất.
Cố Diễn không chút nhân nhượng, giẫm mạnh lên bàn tay béo mập của hắn, còn nghiền qua nghiền lại mấy lượt.
Trong phòng vang lên tiếng hét như bị chọc tiết.
Cố Diễn kéo tôi vào lòng, giọng run lên vì giận: “Mặc Thiển, em có bị thương không?”
Cố tiên sinh, tôi thừa nhận lúc này thực sự rất cảm động, Cũng công nhận là anh rất đẹp trai…
Nhưng mà — cái bộ dạng của anh bây giờ là sao vậy hả???
Toàn thân mặc đồ rằn ri rách rưới, mặt dính đầy bụi bẩn, tóc tai rối bù như bị gió bão tạt qua Hít một hơi còn thấy rõ mùi đất cát.
Tiếng cười nhạo của Mạc Lăng vang lên: “Ôi em gái à, đây là bạn trai em sao? Chọn đàn ông cũng đừng chỉ nhìn mặt chứ? Nhặt luôn cả người vô gia cư về nhà nữa à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người đàn ông bên cạnh, trong lòng hả hê muốn chết.
Cố Diễn lấy lại vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Mặc Thiển là vị hôn thê của tôi. Chuyện cưới hỏi không cần người ngoài xen vào sắp xếp.”
Từ lúc anh ấy xuất hiện, tôi đã thả lỏng ngón tay khỏi nút báo cảnh sát.
Giờ thì dựa luôn vào anh ấy, nép sát bên cạnh, ôm chặt cánh tay, gật đầu lia lịa.
8.
Cố Diễn vì không chịu nổi Y Y năn nỉ, nên bị kéo đi chơi trò bắn súng đạn sơn ngoài trời.
Và thế là mới có bộ dạng thảm hại như hiện tại.
Tôi bật cười ha hả, lúc đó mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt cánh tay anh ấy chưa buông.
Tôi vội vàng rút tay ra, hơi ngượng ngùng hỏi: “À… sao anh lại đến nhà em vậy?”
“Y Y đòi tìm mẹ, đến nhà em mà không thấy. Hỏi hàng xóm mới biết em đã về quê.”
“Con bé cứ nhất quyết đòi gặp, nên tôi phải đích thân đến. Vừa đến cửa đã thấy có gì đó không ổn.”
“Tốt quá… may mà anh tới.” – tôi cúi đầu, sống mũi cay cay.
Dù tôi biết mình có thể tự xoay xở, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn mong có một người để dựa vào.
Y Y, Cố Diễn… Không ngờ được người khác quan tâm lại mang đến cảm giác ấm áp đến vậy.
“Tiếp theo, em có cần anh giúp gì không?”
“Không cần đâu. Tự em làm được.”
Quả báo của bọn họ… mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Tôi khẽ nhếch môi, không để lộ cảm xúc.
9.
“Lúc nãy con thấy ba mẹ lén nắm tay nhau nha~”
Vừa lên xe là Y Y đã che miệng cười khúc khích.
Tôi đỏ bừng cả mặt.
Cố Diễn ho nhẹ hai tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục lái xe như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cái tiểu yêu tinh này lại bắt đầu mè nheo: “Tối nay con muốn ngủ với mẹ. Mấy bạn trong lớp đều được ngủ với mẹ hết á~”
“Tối nay để con bé ngủ lại nhà em nhé?” — tôi quay sang xin phép Cố Diễn.
Cố Diễn còn chưa kịp trả lời thì con bé đã nũng nịu tiếp lời: “Nhưng mà… nửa đêm con nhớ ba lắm… không thấy ba, con sẽ buồn đó…”
“Nhưng mà nhà mẹ thuê chỉ có một phòng ngủ, một cái giường, không đủ chỗ cho nhiều người ở đâu.”
Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu quen với việc gọi mình là “mẹ”.
“Không sao hết~ Mình có thể ngủ ở nhà ba mà. Nhà ba có nhiều, nhiều phòng to lắm luôn!”
Cố Diễn không nói gì, nhưng xe thì thẳng một đường chạy qua cửa nhà tôi.
Tôi đành chịu, gật đầu đồng ý. Dù sao nhà to thì chắc chắn không chỉ có một cái giường.
Vừa bước vào nhà, tôi suýt nữa bị choáng vì độ “xa hoa rực rỡ đỉnh cao sang chảnh chói lóa mắt” của căn biệt thự.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn cơm tối. Tôi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, không khỏi nghĩ:
Không ngờ hai cha con này ở nhà cũng ăn khỏe ghê.
Cố Diễn cũng cho người dọn sẵn một phòng riêng cho tôi nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, tôi vào nhà tắm rửa mặt. Vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy hai cha con đang thì thầm gì đó.
Y Y vừa thấy tôi liền phụng phịu mặt mũi: “Mẹ ơi, bạn con ở lớp tối đều được ngủ chung với ba mẹ. Nằm giữa ba mẹ, thích lắm luôn đó…”
“Nhưng mà…” — tôi còn chưa kịp từ chối thì mắt con bé đã đỏ hoe.
Tôi nhìn sang Cố Diễn — cái tên này lại định nói câu quen thuộc chứ gì?
Quả nhiên, anh ta gãi mũi, tỏ vẻ khó xử: “Y Y hiếm khi đòi hỏi. Em chịu khó chiều con bé một chút nhé.”
…………Lại nữa rồi.
10.
Sáng hôm sau, bất chợt tôi nảy ra ý định thể hiện tài nấu ăn với hai cha con kia.
Là cuối tuần, Cố Diễn không đi làm, Y Y thì vẫn còn đang ngủ say.
Tôi chào sơ rồi xách giỏ đi chợ, cái giỏ cũ kỹ suýt nữa thì đóng bụi mất rồi.
Trên đường quay về, tôi lại đụng phải Mạc Lăng.