Chương 1 - Sự Trả Thù Của Tiểu Thư
Chương 1
Cô bạn thân từ nhỏ của bạn trai tôi đã quẹt thẻ của tôi để đóng học phí giúp một học sinh nghèo, dựng nên hình tượng tiểu thư vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.
Kết quả, tiền quỹ lớp bị mất lại được phát hiện trong tủ đồ của tôi.
Bạn trai nhìn tôi với vẻ đau lòng, nói: “Vãn Vãn, em hãy tự thú đi, anh sẽ đợi em.”
Tôi cố gắng giải thích đủ điều, nhưng không ai tin.
Tất cả bạn học đều chỉ trích tôi là kẻ trộm.
Cuối cùng, tôi bị vu oan và phải vào tù.
Cha mẹ tôi đang trên đường đến minh oan thì gặp tai nạn xe hơi qua đời.
Bạn trai nhân lúc đó chiếm lấy công ty của tôi, rồi tuyên bố kết hôn với cô bạn thân kia.
Còn tôi thì uất ức mà chết trong tù.
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về đúng thời điểm cô ta chuẩn bị đóng học phí giúp học sinh nghèo.
……
“Trường đang phát động quyên góp cho học sinh nghèo, có bạn nào muốn tham gia không?”
Nghe thấy câu nói quen thuộc ấy, cả người tôi khẽ run lên.
Nhìn giáo viên trên bục giảng đang nói về hoạt động hỗ trợ học sinh khó khăn, kèm theo các lợi ích như cộng điểm rèn luyện, đánh giá ưu tú, tôi lập tức nhận ra — mình đã trọng sinh.
Ngay giây tiếp theo, Trương Hàn lập tức đứng dậy.
“Thưa cô, em quyên góp 500 ngàn, dùng làm trợ cấp sinh hoạt cho các bạn học sinh nghèo.”
Câu nói của Trương Hàn vừa dứt, cả lớp đều hít vào một hơi lạnh.
“500 ngàn? Trương Hàn, cậu đùa đấy à?”
Trương Hàn ngẩng cao cằm, cố ý để lộ chiếc vòng cổ hàng hiệu sang chảnh trên cổ.
“Có mỗi 500 ngàn thôi mà, tớ cần phải nói đùa sao?”
Mọi người lập tức reo hò phấn khích.
“Hàn Hàn, cậu đúng là tiểu thư vừa xinh đẹp vừa có lòng nhân ái, nhà giàu mà không kiêu căng, bình thường thì khiêm tốn, nhưng đến lúc cần lại chẳng hề tiếc tay chút nào! Không như ai kia, suốt ngày đeo túi xách hàng hiệu Chanel đi khoe khắp nơi.”
Người nói là Lưu Lương Huệ, bạn cùng phòng với tôi và Trương Hàn.
Cô ta nói xong còn cố tình liếc về phía chiếc ba lô sau lưng tôi.
Tôi thích dùng chiếc túi đó đơn giản vì nó đựng được nhiều đồ.
Ở nhà tôi, ngay cả cô giúp việc đi chợ cũng dùng chiếc túi đó để đựng rau, so với những mẫu túi độc quyền, đặt thiết kế riêng trong tủ đồ của tôi, chiếc này đúng là rẻ tiền nhất.
Kiếp trước,
Tôi đã dùng danh nghĩa của ba mình để tài trợ cho Trương Hàn, còn đưa cho cô ta thẻ phụ của tôi.
Ban đầu cô ta tiêu vài trăm, vài ngàn, rồi đến mấy chục ngàn, tôi cũng không để tâm.
Cho đến hôm nay, khi cô ta tuyên bố quyên 500 ngàn cho học sinh nghèo, tôi dù hơi không vui nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao nhà tôi mỗi năm cũng quyên góp cả chục triệu.
Nhờ chuyện này, Trương Hàn được tung hô là tiểu thư vừa đẹp vừa lương thiện, còn tôi thì bị gán mác là kẻ hám danh thích khoe khoang.
Cho đến một ngày, tiền quỹ lớp bị mất.
Trương Hàn dẫn người đến tìm thấy số tiền đó trong tủ đồ của tôi.
Bạn trai tôi, Thẩm Tự, ngay trước mặt mọi người đã khẳng định tôi là thủ phạm.
“Vãn Vãn, em hãy tự thú đi, anh sẽ chờ em.”
Tôi bị cả lớp ghét bỏ, sau đó bị tống vào tù.
Trường cũng đuổi học tôi, trao suất học bổng thẳng lên cao học cho Trương Hàn.
Ba mẹ tôi trên đường đến làm chứng cho tôi thì gặp tai nạn xe hơi và qua đời.
Tôi biết tin trong tù, buồn bã đến mức trầm cảm mà chết.
Sau khi chết, tôi tận mắt thấy Thẩm Tự dùng thủ đoạn phi pháp để chiếm công ty của tôi, rồi dùng 900 chiếc trực thăng để cầu hôn Trương Hàn, trở thành cặp đôi khiến cả mạng xã hội ghen tị.
Nghĩ đến đời trước, bọn họ đã giẫm lên máu của tôi và cha mẹ tôi mà sống sung sướng như thế, tôi tức đến siết chặt nắm đấm.
Trương Hàn được khen đến lâng lâng như bay.
“Ôi, mọi người đừng nói quá, tớ chỉ muốn giúp đỡ trong khả năng của mình thôi.”
Nói xong, cô ta liếc chiếc túi của tôi đầy ẩn ý.