Chương 9 - Sự Trả Thù Của Người Con Gái Đã Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi chẳng đọc xóa hết.

Rồi chuyển sang cầu xin: Xin tôi vào trại giam thăm Khang Vĩ, gửi ít tiền, ít đồ.

Xin tôi đi thăm ông bà ngoại, nói họ đang thuê tạm một phòng ẩm mốc dưới tầng hầm, sống rất khổ sở.

Tôi vẫn không đọc tiếp tục xóa.

Sau đó, lại biến thành những lời sám hối:

Bà ta nói mình sai rồi. Không nên trọng nam khinh nữ, không nên hết lần này đến lần khác hy sinh tôi để lấp hố cho em trai bà ta.

Bà ta nói bà ấy có lỗi với tôi, và càng có lỗi với bố tôi.

Tôi nhìn những con số đỏ liên tục hiện lên trong mục tin nhắn, chỉ cảm thấy chán ghét.

Sớm biết có ngày hôm nay, thì ngày xưa đã không nên như thế.

Tình cảm muộn màng, rẻ hơn cỏ rác.Tôi chặn luôn bà ta.

Tôi chỉ muốn thế giới của mình từ nay sạch sẽ, yên tĩnh.

Cho đến một chiều nọ, tôi vừa tăng ca xong, vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty, tôi nhìn thấy bà ta.

Bà ta đứng bên cạnh bồn hoa dưới toà nhà, đeo một chiếc ba lô vải cũ, lưng còng rạp.

Chỉ sau vài tháng không gặp, bà ta như đã già đi hơn chục tuổi.

Tóc bạc gần hết, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ đục, u ám.

Tôi không thèm liếc nhìn, định bước ngang qua như người xa lạ.

Bà ta chặn tôi lại.

Tôi tưởng bà ta sẽ lại như trước, la hét, khóc lóc, ăn vạ.

Nhưng không.

Bà ta chỉ lặng lẽ lấy từ chiếc ba lô vải cũ ra một quyển album dày, mép giấy đã ố vàng theo thời gian, nhét vào tay tôi.

“Phán Phán…” – giọng bà ta khàn đặc, như bị giấy ráp cào qua – “Là mẹ có lỗi với con, cũng có lỗi với bố con.”

Mắt bà ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

“Mẹ không cầu con tha thứ, mẹ chỉ…”

Bà ta nghẹn ngào, không thể nói tiếp, chỉ phẩy tay, rồi quay người, từng bước, lê chân rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng gầy gò ấy, biến mất giữa dòng người qua lại ngoài phố.

Tôi không gọi bà ta lại.

Tối hôm đó, về đến nhà, tôi ngồi lặng trên ghế sofa rất lâu.

Cuối cùng, tôi mở quyển album ra.Bên trong, là toàn bộ ảnh hồi nhỏ của tôi.

Lúc mới sinh, nhăn nheo như ông già.

Lúc đầy tháng, được bố bế, cười toe toét.

Lúc vào mẫu giáo, mặc váy nhỏ, bị Khang Mẫn kéo đi chụp ảnh với vẻ mặt không cam lòng.

Và còn rất nhiều, rất nhiều ảnh chụp chung với bố tôi.

Đi công viên, đi sở thú, đi biển… Trong ảnh, bố luôn trẻ trung và rạng rỡ.

Còn tôi trong vòng tay ông, vô tư, không lo nghĩ.

Tôi lật từng trang, từng trang, như đang xem lại cả nửa đời đầu của mình, một bộ phim không có âm thanh.

Lật đến trang cuối, một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ kẽ album.

Tôi nhặt lên, là nét chữ xiêu vẹo của Khang Mẫn.

“Bố nói, phải để Phán Phán của chúng ta, trở thành cô bé hạnh phúc nhất thế gian.”

“Chính mẹ là người đã làm hỏng tất cả.”

Tôi cầm mảnh giấy đó, rất lâu, không nhúc nhích.

Nước mắt, không báo trước, lặng lẽ rơi xuống.

Cho tuổi thơ không thể quay lại, và cho cả hạnh phúc từng có thể có, nhưng đã bị chính tay bà ta hủy hoại tan tành.

Cuối cùng, tôi khép lại quyển album.

Không vứt, cũng không đốt.

Tôi đặt nó lên tầng cao nhất, góc sâu nhất của giá sách.

Có những thứ, có thể kết thúc. Nhưng mãi mãi không thể tha thứ.

Niêm phong nó lại, là lời tạm biệt cuối cùng của tôi dành cho thứ gọi là máu mủ ruột rà này.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)