Chương 7 - Sự Trả Thù Của Người Chị Dâu
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Tinh Từ do dự, rồi quay lại hỏi tôi: “Vợ à, em muốn uống gì không? Anh mua luôn một thể.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Không cần. Em không khát.”
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, thì Tô Tiểu Nhuyễn đã níu tay áo anh ta, cà nhắc làm bộ đáng thương:
“Em đau thiệt mà, Tinh Từ mau đi đi. Mua nước xong còn phải lấy số khám nữa.”
Lục Tinh Từ thở dài, nói nhỏ: “Em đi khám trước đi. Anh giúp cô ấy chút, rồi tới sau.”
Tim tôi lạnh như băng.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình đẩy một người phụ nữ khác ngồi xe lăn, đưa cô ta đi xa dần.
Cô ta còn quay đầu lại nháy mắt với tôi: “Chị dâu, mượn chồng chị dùng chút nhé, chị đừng ghen nha~”
Tôi một mình đi lấy số khám, xếp hàng gần nửa tiếng.
Tờ số thứ tự trong tay bị tôi vò đến nhăn nhúm.
Nhìn cái bóng hai người kia – một người cười duyên dáng, một người thì cúi đầu ngoan ngoãn – tôi bỗng thấy bản thân mình đúng là trò hề.
Tới trưa, họ đi ra, tôi đứng chờ ở cửa.
Tô Tiểu Nhuyễn tươi cười nói: “Chị dâu, ngại quá, bắt anh Tinh Từ chạy tới chạy lui. Không có anh ấy là em đi không nổi đâu.”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Chân trẹo mà ngồi được ghế phụ thì cũng dẻo đấy.”
Cô ta liếc tôi một cái rồi vội quay người muốn bắt xe đi ngay.
Lục Tinh Từ vẫn cố chờ mong nhìn tôi, muốn tự tay đưa cô ta về.
Cô ta liếc anh một cái, hai người vô cùng ăn ý.
Lục Tinh Từ bèn không nói gì nữa, đỡ cô ta lên xe DiDi.
Trên đường về, thấy tôi không nói gì, Lục Tinh Từ thở dài: “Em đừng nghĩ nhiều. Cô ấy tính tình cũng tốt lắm, em xem em nói chuyện với cô ấy chua chát như vậy, mà cô ấy vẫn không để tâm gì. Tiểu Nhuyễn vô tư, đừng so đo với cô ấy.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em không mù, em nhìn thấy rõ.”
Có những người phụ nữ không phải là ‘tiểu tam’… mà là ‘virus’ trong hôn nhân — không tiêu diệt sớm, thì cũng có ngày làm chết cả nhà.
Nhưng không sao.
Lần sau, tôi sẽ mời cô ta “uống trà” trước mặt mọi người.
Quả nhiên, tối hôm đó về nhà không bao lâu, Lục Tinh Từ bắt đầu lớn tiếng cãi nhau với tôi.
Giọng anh ta trầm xuống, mang theo sự bực bội: “Em đối xử với đồng đội của anh như vậy là không tôn trọng. Em nhỏ nhen quá. Tiểu Nhuyễn là người thẳng tính, mọi người đều coi cô ấy như con trai, bọn anh là anh em.”
Tôi đặt túi đồ lên bàn, quay lại nhìn thẳng vào anh: “Anh để người khác ngồi ghế phụ của em, em phải giả vờ như không thấy? Hai năm sống xa nhau, anh quen để người phụ nữ khác ngủ cạnh rồi à? Anh với cô ta còn chút ranh giới nào không?”
Anh đứng dưới ánh đèn, trán nổi gân xanh “Cô ấy không câu nệ mấy chuyện đó, mọi người trực ban đều mệt, ai tiện đâu ngủ đó. Đừng suy nghĩ linh tinh. Anh và cô ấy chỉ là anh em!”
“Tiện đâu ngủ đó?”
Tôi suýt bật cười, nhưng là cười khinh: “Cả cái bệnh viện không còn chỗ nào để nằm à? Anh không biết né tránh à? Cô ta nằm cạnh anh, anh không từ chối được sao?”
Anh im lặng, trong mắt lóe lên chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bị ngụy biện lấp đầy:
“Em đừng như đàn bà, suốt ngày lải nhải. Học theo cô ấy mà rộng lượng lên một chút đi, đừng bới móc mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.”
Đang cãi nhau thì điện thoại đột nhiên đổ chuông — là Tô Tiểu Nhuyễn gọi.
Tên cô ta hiện trên màn hình trông không khác gì một mẩu rác khiến tôi buồn nôn.
“Đừng nghe máy!” Tôi gần như ra lệnh bằng giọng thấp.
Nhưng anh ta không nghe lời.
Tôi lập tức đứng thẳng người, giật lấy điện thoại từ tay anh ta.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng điệu giả vờ ấm ức của cô ta:
“Anh Lục à, hai người vì em mà cãi nhau sao? Ối trời, chị dâu ơi, đừng có địch ý với em chứ~ Em chỉ là anh em tốt thôi mà. Có gì giận thì cứ trút lên em đi.”
Anh em tốt?
Tôi áp điện thoại sát tai, giọng lạnh như băng:
“Nói đùa thì cũng phải có chừng mực. Cô biết cái gọi là ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ không? Đừng lấy cái mác ‘anh em’ để ngụy trang. Một câu đùa không thể che giấu được ý đồ của cô.”
Cô ta vội vàng thanh minh:
“Em chỉ là người thẳng tính, nói chuyện cũng thẳng, không thể coi em là con gái được đâu. Mấy năm làm anh em rồi còn gì~”
Giọng nói đầy vẻ lả lơi.
Tôi hạ thấp giọng hơn nữa, lạnh lùng nói:
“Nói chuyện với đàn ông có vợ thì nên biết giữ chừng mực. Không phải ai cô cũng có thể thả thính được đâu. Cẩn thận kẻo tự đốt trụi mình.”
Tôi cúp máy.
Một cơn giận dâng lên như lửa cháy lan ra khắp người.
Không phải vì lòng tự trọng bị xúc phạm, mà vì chút tôn nghiêm đang bị gặm nhấm từng chút một — chồng tôi có thể thân mật với người phụ nữ khác như điều hiển nhiên, còn tôi thì bị gán cho là “quá nhạy cảm”.
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn thoại cho chị Tiêu:
“Chị à, em nói hết với chị rồi. Đừng có nhịn nữa. Loại người này càng nhường càng lấn tới. Đã làm thì phải làm cho triệt để — dứt khoát, đừng để cô ta có cơ hội tiếp tục gây rối.”
Một lát sau, chị Tiêu mới nhắn lại bằng giọng mệt mỏi:
“Chi Dư, chị hiểu em đang bực. Trước đây chị cũng từng nhịn, vì sợ ảnh hưởng đến con, sợ anh Tiêu bị liên lụy trong công việc. Nhưng em nói đúng, chuyện này không thể mập mờ nữa. Lần này, chị sẽ cùng em giải quyết.”