Chương 8 - Sự Trả Thù Của Học Sinh Chăm Chỉ
Nhưng chẳng ai nghe.
Trên hàng rào sân trường, ai đó đã xịt sơn đỏ rực một dòng chữ lớn:
“Phó Thi Linh, trả lại tương lai cho tôi!”
Khi đi ngang qua Phó Thi Linh nhìn thấy dòng chữ đó, mặt trắng bệch, giữa một biển chửi rủa, cô cúi đầu lầm lũi bước đi.
Chương 10
Năm học lại ấy, ai nấy đều mang trong mình một nỗi quyết tâm nén chặt.
Tôi không còn phải lo lắng về cái gọi là “xịt hút điểm” nữa.
Ngày nào cũng chỉ xoay quanh ba việc: làm bài, chữa bài, rồi thi thử.
Phó Thi Linh đã thôi học.
Nghe nói sau vụ đó, công việc kinh doanh của nhà cô ta sụp đổ hoàn toàn. Kế hoạch du học cũng bị hủy. Với tội danh nghiêm trọng như thế, cô ta sớm đã bị bắt vào tù.
Cha cô ta tức giận đến mức bị đột quỵ, đến giờ vẫn nằm liệt trong bệnh viện.
Kỳ thi đại học lần thứ hai, tôi thi với tâm thế bình thản.
Khi điểm số được công bố, tôi đạt kết quả đúng như mong muốn. Trong nhóm lớp, ai nấy đều gửi tin chúc mừng, không khí vui rộn ràng.
Tôi nộp hồ sơ vào một trường đại học trọng điểm ở phía Bắc.
Trước khi rời khỏi thành phố này, tôi đưa bà nội đi cùng.
Bà nắm tay tôi dặn dò:
“Tiểu Xuân lên đại học rồi cũng phải cố gắng học thật tốt nhé.”
Tôi khẽ gật đầu.
Khi máy bay cất cánh, nhìn thành phố nhỏ dần dưới chân mây, tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc kiếp trước mình đứng trên sân thượng.
Mọi thứ… đã trôi qua rồi.
Một tháng sau khi nhập học, tôi nghe tin từ bạn cũ:
Phó Thi Linh trong tù sống không bằng chết, cuối cùng vì không chịu nổi đã lén giấu một mảnh sứ và tự kết liễu đời mình.
Trước khi chết, cô ta còn gào lên vài câu:
“Không thể nào… kiếp trước không phải như vậy…”
Tự sát sao… Không biết so với cái chết của tôi ở kiếp trước, ai mới là người tuyệt vọng hơn.
Tôi lướt qua bản tin đó, xóa luôn.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ trải dài.
Tôi đứng dậy, cầm sách — chuẩn bị tới thư viện.
Một cuộc đời mới, giờ mới thật sự bắt đầu.