Chương 4 - Sự Thay Đổi Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đúng là không thể hiểu nổi.

Nhưng tôi không ngốc.

Tôi cảm nhận được tình yêu của bố mẹ ruột hoàn toàn không thuần khiết.

Chỉ khi tôi đạt kỳ vọng của họ, họ mới tỏ ra dễ chịu đôi chút.

Chỉ cần tôi không làm được như họ muốn, họ sẽ dùng lời lẽ tổn thương hoặc bạo lực để dạy dỗ tôi.

Dưới sự hộ tống của Cục Nuôi Dưỡng Xã Hội, tôi quay lại căn nhà sáu mươi mét tồi tàn năm xưa.

Vừa mở cửa, cảm giác tối tăm, ngột ngạt lập tức ập đến.

Mẹ ruột thấy tôi, ánh mắt lập tức đầy chán ghét.

“Thắng Nam, trên đầu con sao toàn kẹp tóc nhiều màu thế?”

“Nhìn như cái đuôi gà trống.”

“Đến nhà mới chắc con chẳng thèm học hành nữa chứ gì?”

“Mẹ nấu canh gà cho con rồi, mau ngồi xuống làm bài tập, làm xong thì xuống uống.”

Tôi đặt cặp xuống, nói thẳng:

“Con muốn uống ngay bây giờ. No rồi mới có sức làm bài.”

Mẹ ruột sững lại — không ngờ mới xa nhau vài tháng, tôi lại dám mặc cả với bà.

“Oh… cũng được, no rồi làm bài cũng được.”

Nói xong, bà lấy cho tôi một bát canh, không có lấy một miếng thịt.

“Con uống trước đi, thịt đợi con làm xong bài rồi ăn.”

Tôi biết đó đã là giới hạn của bà nên không tranh nữa.

Uống xong, tôi bắt đầu làm bài tập.

Vì chỉ định ở bảy ngày nên tôi chưa làm thủ tục chuyển trường, vẫn học ở trường mới.

Tôi lôi bài mỹ thuật ra tô vẽ.

Mẹ ruột nhìn thấy liền quát ầm lên.

“Sao lại ngồi vẽ? Bài Toán đâu? Bài Ngữ văn đâu? Từ vựng tiếng Anh học chưa?”

Nói rồi bà túm lấy cặp của tôi, dốc ngược lại, lắc mạnh mấy cái.

Vở và bút rơi đầy xuống nền nhà.

“Sao chỉ có hai quyển vở? Vở bài tập đâu? Sao không mang về?”

Tôi bị hành động của bà dọa sợ.

Đây là điều mà mẹ mới tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

“Những vở không cần thiết, con để ở trường.”

“Thế sao được? Tất cả sách vở phải mang về hết!”

Mẹ ruột ném cái cặp mẹ mới mua cho tôi vào góc nhà rồi hùng hổ bỏ đi.

Tôi nghe thấy tiếng bố ruột nói trong phòng khách.

“Con bé mới về, em không thể giả vờ nhẹ nhàng chút sao?”

“Không mang sách về thì học hành cái kiểu gì? Lỡ không đậu nổi cấp ba thì sao?”

“Thắng Nam luôn chăm chỉ mà, không đến mức đó đâu.”

“Tôi mặc kệ! Để tôi dạy nó thì phải như vậy! Không biết nhà mới giáo dục kiểu gì mà hư hỏng thế này! Hoàn toàn không giống con tôi!”

Tôi nhặt bài mỹ thuật từ thùng rác lên, trải phẳng trên chiếc bàn cũ nát.

Cái bàn này mẹ ruột nhặt từ bãi rác.

Hồi đó tôi đã phản đối vì nó rất hôi.

Nhưng bà gào lên: “Có hỏng đâu! Sao lại không dùng được? Chỉ có mày là đòi hỏi!”

Làm xong bài, tôi vào bếp thì phát hiện mẹ ruột đã đổ hết nồi canh.

Trong thùng rác có hai cái xương đùi gà — còn lại, dành cho tôi, chỉ là hai cái bánh bao nguội lạnh.

Tôi muốn khóc, nhưng sợ sẽ bị đánh.

Đêm xuống, tôi nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, thở dài thật sâu.

Còn sáu ngày nữa…

Không biết phải chịu đựng thế nào đây.

4

Để tránh né bố mẹ ruột, mỗi ngày tôi đều ở lại trường đến rất muộn mới chịu về nhà.

May mà nhân viên Cục Nuôi Dưỡng Xã Hội không tiết lộ cho họ biết tôi học trường nào, nếu không, với tính cách của mẹ ruột tôi, có khi đã đến tận trường làm ầm lên rồi.

Mỗi tối về đến nhà, thứ chờ tôi luôn là giọng điệu chua chát, móc méo của mẹ ruột.

“Ồ kìa, tiểu thư nhà ta về rồi đấy à?”

“Hôm nay lại có hoạt động gì mà tan học muộn thế?”

“Trường mày học bây giờ đúng là rác rưởi! Chẳng dạy được gì, suốt ngày chỉ biết chơi bời, toàn lừa tiền!”

“Chỉ có kẻ ngu mới gửi con đến mấy cái chỗ đó học!”

“Nhậm Thắng Nam, không có mẹ, mày tưởng mày học giỏi được à?”

“Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà, phải đánh mới nên người!”

“Không chịu khổ sao thấy được cầu vồng?”

“Gần đây thi cử thế nào rồi? Đưa bài kiểm tra cho mẹ xem, cũng lâu mẹ chưa kiểm tra thành tích của mày rồi. Đừng bảo giờ đến điểm đậu cũng không nổi đấy nhé?”

Tôi từ chối.

“Trường con không công khai điểm.”

Mẹ mới chưa từng ép tôi phải đưa bài kiểm tra cho bà xem.

“Nhậm Thắng Nam, đừng có giở trò với mẹ! Còn ở trong cái nhà này ngày nào, thì phải theo quy định của mẹ ngày ấy! Mặc kệ trường rác của mày có công khai hay không, mẹ đây phải nhìn thấy bài thi!”

Nói rồi, bà tự tiện lục tung cặp sách của tôi.

Tìm mãi cuối cùng cũng lôi ra được bài kiểm tra Toán gần nhất.

Rõ ràng ghi tròn trịa một trăm điểm.

Mẹ ruột tôi lại cười nhạt, quẳng bài thi sang một bên.

“Chắc là đề dễ nên mày mới được điểm cao!”

Tôi uất nghẹn nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

Chỉ cần chịu đựng thêm hai ngày nữa thôi, tôi sẽ được về nhà mới.

Không ngờ hôm sau, trường có một hoạt động yêu cầu mỗi học sinh nộp một trăm tệ.

Tôi đến xin tiền bố ruột, lại bị ông mắng cho một trận.

“Một trăm á?”

“Trường tưởng phụ huynh chúng tao in ra được tiền chắc?!”

“Hoạt động gì mà đòi những một trăm? Mày nói với giáo viên, nhà mày không tham gia, thế là khỏi phải đóng!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)