Chương 2 - Sự Thật Về Cô Gái Tuổi Ngọ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những đồng nghiệp bắt máy, biểu cảm trên mặt dần từ ngạc nhiên, đến sững sờ, rồi chuyển sang hoảng hốt.

“Alo, giám đốc Vương? Gì cơ? Muốn trả hàng? Đừng mà giám đốc Vương, chúng tôi…”

“Giám đốc Lý, khoan đã! Từ trước tới giờ chúng ta hợp tác rất suôn sẻ mà, sao tự nhiên lại muốn hủy toàn bộ đơn hàng?”

“Chủ tịch Trương! Xin nghe tôi giải thích! Sản phẩm của chúng tôi đảm bảo chất lượng mà!”

Cả phòng kinh doanh, lập tức náo loạn như cái chợ.

2

Những đồng nghiệp đang chạy bên ngoài giao dịch, ai nấy đều hớt hải lao về công ty, mặt mày hoảng loạn.

“Có chuyện gì thế? Khách hàng của tôi vừa gọi điện bảo hủy toàn bộ đơn hàng nửa cuối năm! Tôi van xin thế nào cũng vô ích!”

“Của tôi cũng vậy! Khách hàng hợp tác ba năm nay, đột nhiên đòi chấm dứt hợp đồng, còn bảo công ty ta… phong thủy xấu?!”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cả phòng kinh doanh như bàn bạc trước rồi ấy, ai nấy đều đòi trả hàng!”

Mọi người nhao nhao lên, văn phòng như muốn nổ tung.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía tôi – người đang thu dọn đồ đạc – và Liễu Kiều Kiều, người đang đứng bên cạnh với sắc mặt vô cùng khó coi.

“Là cô ta! Là thư ký Liễu đã mắng đuổi Thi Vũ! Còn định đuổi việc cô ấy!”

Tiểu Mẫn, người thân với tôi nhất trong phòng, giận đến mức tay run run chỉ thẳng vào Liễu Kiều Kiều.

“Mẹ nó! Liễu Kiều Kiều, đầu óc cô có vấn đề à!” Anh Lý, chiến thần bán hàng của bộ phận kinh doanh là người đầu tiên bùng nổ. “Khách hàng tôi vừa ký hợp đồng giờ quay ngoắt đòi trả đơn! Cô biết chuyện đó có nghĩa gì không? Là tháng sau tôi không có tiền trả góp mua xe BMW đấy! Cái miệng thối của cô hại chết người ta rồi!”

“Khách của tôi cũng hủy luôn rồi! Thư ký Liễu, tôi mặc kệ cô có quan hệ gì với tổng tài, nếu hôm nay cô mà đuổi Thi Vũ, cả phòng kinh doanh tụi tôi sẽ không để yên!”

“Xong đời rồi! Tháng này khỏi mơ có thưởng, quý sau KPI cũng bay màu luôn!”

Các đồng nghiệp trong bộ phận sau khi hiểu rõ tình hình thì sôi sục như nồi nước sôi.

Không một ai trách móc tôi, ngược lại tất cả cùng quay sang công kích Liễu Kiều Kiều, ánh mắt hằn học như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Họ vây quanh tôi, đồng loạt ngăn tôi thu dọn đồ đạc.

“Thi Vũ, chị không thể đi được! Chị mà đi rồi, bọn em sống sao đây?”

“Đúng đấy! Tụi em còn trông cậy cả vào chị mà!”

Liễu Kiều Kiều bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng. Cô ta không ngờ rằng, cái người mà mình xem là “sâu mọt công ty” lại được cả bộ phận kinh doanh bảo vệ như vậy.

Sắc mặt cô ta tím tái, giận đến mức gào lên:

“Các người điên hết rồi à? Vì một đứa vô dụng chẳng làm gì như cô ta mà đối đầu với tôi? Các người còn muốn làm việc nữa không hả?!”

“Làm việc? Cô đuổi thần tài của chúng tôi đi rồi, chúng tôi sắp ăn cỏ trừ bữa đến nơi, còn làm cái gì nữa!” Một nam đồng nghiệp quát trả.

Liễu Kiều Kiều nhìn đám đàn ông đang bảo vệ tôi, rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy độc địa.

“Ồ —— tôi hiểu rồi.”

Cô ta kéo dài giọng, cười đầy đê tiện.

“Hóa ra là loại ‘quan trọng’ theo kiểu đó. Bảo sao cô lại mặt dày ăn lương không chớp mắt, thì ra là đã phục vụ đám đàn ông phòng kinh doanh lên mây xanh hết rồi hả?”

“Tô Thi Vũ, cô cũng giỏi thật đấy. Một cái giường mà phục vụ được cả đám đàn ông thế này, không mệt sao?”

“Cô câm cái miệng thối lại!” Tôi tức đến hoa mắt, suýt không đứng vững.

“Câm? Những chuyện cô làm có cái nào sạch sẽ không?”

“Sao? Bị tôi nói trúng nên tức rồi à? Cũng đúng thôi, loại đàn bà như cô mà không có đàn ông thì sống làm sao nổi?”

“Hôm nay phục vụ nhân viên kinh doanh, ngày mai chẳng phải là muốn chui lên giường phó tổng à? Ồ quên, nhìn bộ dạng chắc là leo được rồi!”

Vừa nói, cô ta chỉ tay về phía Chu phó tổng – người vừa nghe tin vội vàng chạy đến – và hét lên:

“Chu phó tổng, đến đúng lúc lắm! Giải thích cho tôi nghe xem, tại sao công ty lại nuôi một con hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông thế này hả?!”

Chu phó tổng mồ hôi đầm đìa, nhìn Liễu Kiều Kiều, rồi lại quay sang nhìn tôi, cuối cùng thở dài một tiếng.

“Thư ký Liễu, cô hiểu nhầm rồi. Đúng là tôi chưa từng giao việc gì cho Thi Vũ.”

Liễu Kiều Kiều sững người, sau đó lập tức cười đắc thắng: “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, cô ta mê hoặc anh rồi, giờ còn bênh cô ta ra mặt!”

“Không phải như cô nghĩ đâu!” Chu phó tổng luống cuống xua tay giải thích.

“Thi Vũ… bát tự của cô ấy cực kỳ hợp với bát tự của tất cả thành viên phòng kinh doanh chúng ta! Cô ấy chính là Thần Tài của công ty! Chỉ cần cô ấy ngồi trong công ty, ký hợp đồng dễ như uống nước!”

Lời vừa dứt, đến tôi còn choáng váng.

Bát tự? Thần Tài?

Chu phó tổng để giữ tôi lại mà bịa ra lý do bá đạo vậy luôn sao?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)