Chương 7 - Sự Thật Sau Những Trò Đùa
Anh ta tưởng không ai để ý, đang loay hoay tìm cách vượt mật khẩu hoặc dùng cách nào đó để in.
Tôi âm thầm đi đến phòng hành chính, nói với quản lý:
“Chị Lưu, hình như có người lại đang in tài liệu cá nhân bằng máy in bảo mật, còn in nhiều lắm nên máy có vẻ bị kẹt rồi.”
Chị Lưu nghe xong lập tức theo tôi đến.
Khi chúng tôi đến gần, Lý Cường đang cuống cuồng tìm cách tắt lệnh in, nhưng máy vẫn rè rè phun giấy ra.
Trên giấy — lại là bài tập của con trai anh ta, nguyên một xấp dày cộp.
Mặt chị Lưu tối sầm lại, bước thẳng tới: “Lý Cường! Sao anh lại tiếp tục dùng máy in bảo mật để in đồ cá nhân? In cả đống thế này?!”
Lý Cường giật mình, vội phân bua: “Không… tôi chỉ in vài tờ…”
“Vài tờ?” – Chị Lưu nhấc xấp bài tập chưa in xong lên lắc lắc, “Thế này đủ mở tiệm photocopy mini rồi đấy! Mực, giấy công ty phát miễn phí chắc?”
Tôi đứng cạnh, giọng bình thản:
“Con anh Lý đúng là chăm học thật, chỉ tội hơi… hao tổn tài nguyên công ty quá.”
Lý Cường lườm tôi cháy mặt, nhưng trước mặt quản lý không dám làm căng.
Chị Lưu lạnh giọng:“Anh theo tôi lên văn phòng hành chính ngay!”
Nửa tiếng sau, Lý Cường bước ra khỏi phòng quản lý, mặt mày xám xịt.
Tối hôm đó, tôi về nhà, tắm rửa xong vừa cầm điện thoại lên đã thấy một tin nhắn mới từ… chính Lý Cường.
Lý Cường: “Tiểu Tô, anh sai rồi, lúc trước anh không đúng, không nên lấy em ra đùa kiểu đó. Dù gì cũng là đồng nghiệp, gặp nhau hoài, em có thể… tha cho anh một lần không?”
8
Tôi nhìn tin nhắn xin xỏ của Lý Cường, thản nhiên tắt khung chat. Mới vậy đã biết sợ sao?
Giờ mới biết mình sai? Trễ rồi.
Sáng thứ Hai, trong buổi họp đầu tuần, quản lý đặc biệt nhấn mạnh chuyện sử dụng tài nguyên công ty và thái độ ứng xử giữa đồng nghiệp.
Lý Cường cúi gằm mặt ngồi đối diện, chẳng dám nhìn ai.
Quản lý bỗng chỉ đích danh:
“Lý Cường, anh không có gì muốn nói à?”
Lý Cường nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Quản lý, sau này tôi sẽ chú ý hơn, tuân thủ nội quy, hòa thuận với đồng nghiệp.”
Vừa dứt câu, còn chưa kịp ngồi xuống, tôi cười nhẹ rồi chen vào:
“Anh Lý xin lỗi… ‘trừu tượng’ quá ha? Bảo sẽ chú ý, sẽ hoà thuận — nhưng cụ thể anh sai chỗ nào thì không nói?”
Phòng họp vang lên vài tiếng cười khẽ.
Tôi tiếp lời: “Hay là anh thử diễn lại kiểu xin lỗi ‘trừu tượng’ xem? Kiểu ‘tôi sai rồi nhưng không rõ sai cái gì’ ấy?”
Mặt Lý Cường đỏ bừng, đứng đực ra không biết làm sao.
Quản lý hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng chuyển sang phần công việc khác.
Họp xong, Lý Cường lật đật tính chuồn ra khỏi phòng, tôi chặn ngay cửa:
“Anh Lý, đợi chút.”
Anh ta đứng khựng lại, quay đầu, ánh mắt vừa cảnh giác vừa oán hận:
“Còn gì nữa?”
Tôi cười:
“Chuyện dữ liệu sai lần trước, anh nói đã nhắc tôi kiểm tra lại đúng không?”
Anh ta cứng cổ đáp:
“Tôi đùa thôi, cô không hiểu thì lỗi của cô.”
“À, đùa.” – Tôi gật đầu, móc điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.
Trong đó rõ ràng chỉ có giọng anh ta nói: ‘Tôi soạn xong hết rồi’, tuyệt nhiên không có câu nào bảo tôi kiểm tra lại.
Tôi dừng phát, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tái mét của anh ta.
Lúc đó, tôi đã phòng sẵn nên âm thầm ghi âm lại, nhưng vì lúc đó quản lý kết luận trách nhiệm là của tôi nên tôi đành chịu.
Nhưng hôm nay, mượn cơn gió đang thổi về phía mình — là lúc đoạn ghi âm phát huy tác dụng!
“Tôi thấy giọng anh Lý cũng đặc biệt đấy, sao không thử làm lồng tiếng cho mấy nhân vật trường phái… trừu tượng? Kiểu ‘nói mà như không nói’ ấy, hài hước cấp cao luôn!”
Tôi vừa cười vừa nói.
Các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu tụ lại, cùng nghe đoạn ghi âm, mắt nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lý Cường.
Quản lý vẫn chưa rời đi, đứng cách đó không xa, sắc mặt đã chuyển sang đen kịt.
“Cô… cô ghi âm từ lúc nào?!” – Lý Cường chỉ tay vào tôi, giọng run run, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Tại sao lại thấy lạ?” – Tôi cất điện thoại, mỉm cười.
“Học từ anh đấy chứ. Mọi chuyện để lại dấu vết, phòng khi người ta lại bảo là… ‘đùa thôi mà’.”