Chương 2 - Sự Thật Nằm Sau Đôi Vòng Vàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa nói, bà ta vừa nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin, tưởng tôi vẫn còn dễ bị dắt mũi như kiếp trước.

Tôi vẫn mỉm cười nhìn bà ta, nhìn cái dáng vẻ giả nhân giả nghĩa, lấy dối trá che đậy dối trá.

Trong lòng không khỏi thấy hả hê — nhưng so với những gì bà ta và cả nhà kia gây ra cho tôi kiếp trước, như vậy vẫn còn quá nhẹ.

Tôi liền bước lên, làm ra vẻ đau lòng, kéo tay bà ta lại, chính nghĩa đầy mình mà nói với mọi người:

“Con tin mẹ, nhất định là mẹ bị lừa thật đấy!”

Rồi quay sang bà ta, tỏ ra sốt sắng:

“Mẹ yên tâm, con sẽ báo công an ngay lập tức để lấy lại công bằng cho mẹ. Mẹ nói con biết mẹ mua ở đâu, con sẽ—”

Chưa nói hết câu, bà ta đã giật mạnh tay về như bị điện giật, ánh mắt lấp lóe hoảng sợ.

“Đúng đúng, báo công an đi! Phải bắt bọn lừa đảo, mấy chục triệu bạc chứ ít gì!” – Có người hùa theo.

“Lừa người ta kiểu này đúng là thất đức, báo công an bắt cho chừa!” – Một người khác tán thành.

Chỉ nghe đến “báo công an”, sắc mặt bà ta lập tức biến thành màu xanh rêu, theo bản năng thốt lên:

“Không được báo công an!”

Mọi người lập tức nghi ngờ:

“Sao lại không được? Bà sợ cái gì?”

Bà ta ấp úng hồi lâu mới lí nhí:

“Mẹ mua… mua online… báo công an cũng vô ích… coi như mẹ xui đi…”

“Vậy à? Để con giúp mẹ tra lại thử xem, biết đâu còn tìm được thông tin người bán!”

Một người họ hàng nhanh tay cầm lấy điện thoại bà ta để trên bàn, bắt đầu lật lật.

Mẹ chồng tôi thấy vậy vội vàng nhào tới giành lại điện thoại nhưng đã không kịp.

Chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn.

Chẳng mấy chốc, người họ hàng kia giơ màn hình ra giữa bàn tiệc, lớn tiếng:

“9 tệ 9 bốn chiếc vòng vàng! Còn miễn phí ship! Trên Pinduoduo này này!”

Bàn ăn lập tức nổ tung.

“Không có tiền còn bày đặt sĩ diện, rõ ràng tự mua vòng giả mà còn diễn trò ‘bị lừa’.”

“Đầu năm đầu tháng làm cái trò này, chả khác nào chồn chúc Tết gà – chẳng có ý tốt gì đâu!”

Mà khổ cái, hôm nay lại có mấy người bà ta vốn không ưa cũng được mời tới.

Bà ta cố tình mời họ về để khoe khoang, vờ vĩnh hào phóng, tiện thể ép tôi phải hứa hẹn chuyện phụng dưỡng.

Giờ thì gậy ông đập lưng ông rồi.

Mọi người nhao nhao chỉ trích bà ta keo kiệt mà còn giả vờ độ lượng.

Bà ta đứng chết trân, không nói nổi một lời, nhục nhã ê chề.

Cuối cùng, vì muốn cứu vãn thể diện, bà ta nghiến răng nghiến lợi:

“Một đôi vòng bốn năm chục triệu thì đã là gì? Mẹ còn có hơn bốn năm trăm triệu trong tài khoản đấy, tí nữa mẹ chuyển hết cho Lộ Lộ!”

Vừa dứt lời, tôi liền nhào tới ôm lấy bà ta đầy xúc động:

“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm! Vậy lát nữa mẹ chuyển cho con nhé!”

Mặt bà ta lập tức cứng đờ, miễn cưỡng gật đầu.

Tôi liếc mắt nhìn sang phía nhà chú em chồng, vừa hay chạm phải ánh mắt như dao găm của Trì Ân Ân.

Cô ta trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi làm bộ đắc ý, mỉm cười gật đầu đáp lại.

Trì Ân Ân tức đến đỏ bừng cả mặt, không có chỗ trút giận, chỉ biết kéo tay áo chồng liên tục.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng.

Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi.

Những gì các người nợ tôi — một đồng cũng không được thiếu!

Tiệc gia đình đêm Tiểu Niên gần như kết thúc thì tôi nghe tiếng con gái khóc ngoài phòng khách.

Tôi vội vàng chạy ra, thấy con bé ba tuổi đang ngồi bệt dưới sàn nức nở, còn mẹ chồng thì thản nhiên ngồi trên ghế sofa như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi hốt hoảng hỏi con làm sao, nhưng con còn quá nhỏ, không kể được đầu đuôi.

Chỉ biết sau khi ăn xong con bé chạy ra phòng khách chơi đồ chơi với Đại Tráng – con trai chú em.

Một lát sau mẹ chồng rời bàn tiệc ra phòng khách, rồi con bé bỗng khóc xé lòng.

Tôi đau xót ôm con vào lòng dỗ dành, con bé vừa khóc vừa chỉ tay về phía mẹ chồng:

“Bà… bà…”

Mẹ chồng bình thản nói:

“Vừa nãy nó chơi với Tráng Tráng, không may ngã từ ghế xuống thôi.”

Tôi quay sang hỏi con có đúng vậy không, con lắc đầu:

“Anh… đẩy con… bà… đánh con…”

Chưa kịp phản ứng thì Trì Ân Ân và mẹ chồng đồng thanh:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)