Chương 3 - Sự Thật Được Giấu Kín

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi không thèm để ý đến cậu ta , cứ thế chạy về nhà, xông vào phòng, khóa trái cửa, trùm chăn kín mít và khóc suốt buổi chiều.

Mẹ tôi tan làm về hỏi có chuyện gì xảy ra , tôi sợ bà buồn nên không nói với bà.

Tôi tựa vào lòng mẹ , đột nhiên hỏi bà: "Mẹ ơi, bố c.h.ế.t thế nào ạ?"

Cả người mẹ tôi đột nhiên run lên.

Bao nhiêu năm nay, mẹ tôi hiếm khi chủ động nhắc đến bố, thậm chí tôi nhắc đến bà cũng không vui.

Tôi gần như không có ký ức gì về bố. Mỗi lần nhìn thấy những gia đình ba người khác tay trong tay đi chơi, tôi đều cảm thấy xót xa, cũng rất thương mẹ tôi đã vất vả.

Nhưng mỗi khi cảm thấy tủi thân , tôi lại vô thức nghĩ đến bố.

Nếu ông ấy vẫn còn sống thì tốt biết mấy.

"Ông ấy ... là vì cứu một đứa bé bị rơi xuống sông, nên bị c.h.ế.t đuối."

Mắt tôi tối sầm lại .

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mẹ , tôi cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Tôi biết mẹ đang lừa tôi .

Tôi luôn có một trực giác rằng bố tôi vẫn còn sống.

Tôi nhớ ông ấy , muốn tìm thấy ông ấy .

Ngày hôm sau , Liễu Vân vẫn đợi tôi ở cửa nhà tôi .

Mắt cô ấy đỏ hoe, mắt tôi cũng đỏ hoe.

Cô ấy nắm chặt cặp sách, đứng đó, vẻ mặt đầy bối rối.

Tôi không thèm để ý đến cô ấy , cúi đầu, đeo cặp, tự mình bước đi về phía trường học.

Ánh mắt cô ấy đột nhiên run rẩy, cả người như mất hết sức lực.

Chúng tôi quay lưng vào nhau , càng đi càng xa.

Suốt mấy ngày liền, chúng tôi không nói với nhau một lời nào nữa.

Liễu Vân lại trở về dáng vẻ khi mới đến trường, chỉ có điều u ám hơn.

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy , tôi đều cảm thấy xót xa, nhưng nghĩ đến những chuyện cô ấy đã làm , tôi lại vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tôi đã nhiều lần muốn hỏi cô ấy rốt cuộc chuyện ngày hôm đó là thế nào.

Tôi cũng nhìn ra được , rất nhiều lần , cô ấy cũng muốn giải thích với tôi .

Nhưng cả hai chúng tôi đều không nói ra , mỗi lần thấy cô ấy ấp a ấp úng, tôi lại càng tức giận hơn.

"Chỉ vì chuyện đó mà cô đã g.i.ế.c cô ấy sao ?"

Giọng Bác sĩ Tiêu hơi run rẩy, bàn tay nắm chặt cốc nước khẽ siết chặt.

Tôi lắc đầu.

"Đương nhiên không phải ."

Bác sĩ Tiêu điều chỉnh lại tư thế, uống một ngụm nước, cổ họng hơi khàn.

Sau đó cô ấy rót một cốc nước đặt trước mặt tôi .

"Cô kể tiếp đi ."

5

Có một hôm lúc tan học, Liễu Vân lại bị mấy cậu con trai đó chặn ở con hẻm.

Nhưng lần này trên mặt Liễu Vân không còn vẻ gió thoảng mây trôi nữa.

Mặt cô ấy đỏ bừng đáng sợ, dựa vào tường, răng c.ắ.n chặt.

Cậu con trai cầm đầu vung vẩy thứ gì đó trong tay, vẻ mặt đắc ý.

"Tao nói rồi mà, con đĩ vẫn là con đĩ, lần này mày còn gì để nói nữa chứ."

Liễu Vân nắm chặt nắm đấm, định giật lấy thứ trong tay cậu con trai, nhưng mấy cậu con trai cứ như đang dắt ch.ó vậy , chuyền tay nhau món đồ đó.

Cuối cùng, cậu con trai đẩy mạnh Liễu Vân ngã xuống đất, đắc ý lắc lắc thứ trong tay.

"Tao sẽ dán mấy thứ này lên trường cho mọi người xem con ch.ó cái hạ tiện như mày!"

Tôi lặng lẽ đứng ở đầu hẻm, trong lòng đau nhói không thể tả.

Liễu Vân ngồi trên mặt đất.

Cô ấy nhìn thấy tôi , mắt ngấn lệ như một chú mèo con bị thương, nhìn tôi cầu cứu.

Tim tôi trùng xuống, bước về phía trước một bước, cảnh tượng ngày hôm đó tự động hiện ra trước mắt tôi .

Tôi nghiến răng ken két, đột ngột quay người , không chút do dự mà bỏ đi .

Tôi không thể nhìn thấy mặt Liễu Vân, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy .

Sự tuyệt vọng tột cùng, bi ai và đau khổ.

Tôi đã từng mang đến cho cô ấy tình yêu và hy vọng trong con hẻm này .

Hôm nay tôi lại chính tay tước đoạt đi tất cả.

Đây có lẽ là điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này .

Về đến nhà, tôi có chút hối hận.

Tôi ngẩn người nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.

Đó là chiếc ghế mẹ tôi đặc biệt mua cho Liễu Vân.

Tôi ôm ngực, hạ quyết tâm, ngày mai tôi nhất định phải hỏi Liễu Vân cho ra lẽ.

Tôi hy vọng, đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Ngày hôm sau , tôi bước ra khỏi nhà, Liễu Vân không có ở cửa nhà tôi , tôi có chút hụt hẫng, cúi đầu từ từ đi về phía trường học.

Khi đến cổng trường, tôi thấy một đám học sinh vây quanh bảng thông báo, ồn ào náo nhiệt.

Tôi tò mò chen vào đám đông, đầu tôi ong lên, chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống đất.

Trên tường là những bức ảnh giường chiếu nhạy cảm của Liễu Vân và một người đàn ông.

"Trời ơi, bảo cô ta không đứng đắn, hóa ra là thật."

"Ghê tởm quá, tôi lại học cùng lớp với loại người này , mất mặt thật!"

"Đàn ông lớn tuổi như vậy cô ta cũng... Ôi, con tiện nhân này ghê tởm thật."

Nghe những lời bàn tán xung quanh, n.g.ự.c tôi như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, nước mắt rơi lã chã.

Những lời đó như những mũi kim nhọn hoắt đ.â.m vào đầu tôi , khiến tôi đau khổ tột cùng.

Tôi điên cuồng lao tới, giật phăng những bức ảnh đó xuống.

"Này, cô là ai, làm gì đấy!"

"Ôi, đây không phải Quách Vũ sao , thấy chưa , đây chính là bộ mặt thật của cô bạn thân của cô đấy."

"Chơi với loại người này , chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì."

Tôi vừa khóc vừa xé nát những bức ảnh trong tay.

Tôi quay đầu lại , Liễu Vân đang đứng sau lưng tôi .

Cô ấy che miệng, toàn thân run rẩy, đôi mắt to tròn ngập nước, nước mắt rơi lộp bộp xuống.

Tim tôi đột nhiên thắt lại , nhìn cô ấy .

Những người xung quanh cũng nhận ra cô ấy , càng nhiều lời nh.ụ.c m.ạ và c.h.ử.i rủa quá đáng hơn ập đến.

Cô ấy quay người , vừa khóc vừa bỏ chạy.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)