Chương 1 - Sự Thật Đáng Sợ Từ Kiếp Trước

Kiếp trước, mẹ chồng tôi vụng trộm sau lưng bố chồng, sinh ra một đứa con riêng.

Bà ta quỳ xuống cầu xin tôi, bắt tôi coi đứa con riêng của bà là chị song sinh của con tôi.

Tôi mềm lòng, đã đồng ý.

Về sau, con của mẹ chồng bị suy thận.

Chồng tôi xét nghiệm phù hợp để hiến thận, nhưng mẹ chồng lại ra sức ngăn cản anh ấy hiến.

Kết quả là đứa trẻ qua đời. Sau khi con chết, tôi mới phát hiện đó thực ra là chính con ruột của mình.

Khi tôi chất vấn mẹ chồng về sự thật, bà ta lại đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi chết thảm.

Khi mở mắt ra, tôi đã quay về đúng thời khắc mẹ chồng đang quỳ xuống cầu xin tôi.

1

Tôi mơ hồ mở mắt ra.

Phát hiện mình đang ngồi trên sofa trong nhà.

Tôi dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau khi bị ngã từ trên cầu thang xuống.

Không ngờ chuyện tốt như trọng sinh lại rơi trúng vào tôi.

Tôi kích động đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Vũ, mẹ xin con đấy, con có thể nói đây là sinh đôi được không?”

Mẹ chồng nhìn tôi cầu khẩn.

Tôi siết chặt hai tay, cố gắng kìm nén cơn thôi thúc muốn bóp chết bà ta.

Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.

Tôi giả vờ không hiểu, mở miệng: “Mẹ đang nói gì vậy ạ? Sinh đôi hay sinh đơn, chẳng phải từ đầu đã biết rồi sao.”

“Vì sao mẹ lại muốn con nói là mang thai song sinh? Đến lúc sinh rồi, mẹ định tìm đâu ra hai đứa trẻ cho con trai mẹ đây?”

Mẹ chồng có chút lúng túng, ấp a ấp úng mở miệng.

“Cái đó… mẹ mang thai rồi.”

Tôi giả vờ kinh ngạc, đột ngột nâng cao giọng.

“Mẹ nói gì cơ? Mẹ mang thai? Nhưng bố đã đi làm ở nước ngoài hơn một năm không về rồi mà.”

“Chẳng lẽ mẹ mang thai con hoang?”

Mẹ chồng hoảng hốt, vội vàng đưa tay bịt miệng tôi.

Tôi lập tức nghiêng người tránh đi.

Mẹ chồng trông không vui, cất giọng nói:

“Con nói gì mà con hoang với chả không? Đây là con của mẹ, mẹ với bố con từ lâu đã không còn tình cảm gì rồi.”

“Chẳng qua là vì thằng Hạo Vĩ nên mới chưa ly hôn thôi.”

Tôi khinh bỉ liếc bà ta một cái.

“Không còn tình cảm thì mẹ cũng không thể ngoại tình trong hôn nhân được, lại còn mang thai con hoang nữa.”

Hai chữ “con hoang” tôi cố ý nhấn thật mạnh.

Mẹ chồng có chút tức giận, vừa định quát tôi, nhưng có lẽ nghĩ đến việc vẫn còn cầu xin tôi, nên bà ta cố nhịn xuống.

“Tiểu Vũ, mẹ xin con đấy, con hãy coi như giúp mẹ, con của con và đứa bé này cách nhau không mấy tháng, đến lúc đó có thể giấu được.”

Tôi nâng cao giọng:

“Mẹ đang nói gì vậy? Sinh xong con còn phải giúp mẹ nuôi à?”

Mẹ chồng vội vàng giải thích:

“Không phải đâu, chỉ là để tên trên danh nghĩa của con thôi, mẹ sẽ tự nuôi, con yên tâm, sẽ không để con phải nuôi đâu.”

Tôi nói:

“Mẹ à, mẹ nghĩ thông suốt đi, bây giờ thai còn nhỏ, bỏ đi là xong.”

Mẹ chồng lại kích động:

“Không được, đây là kết tinh tình yêu của mẹ và chú Vương của con, sao có thể bỏ được chứ?”

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Kết tinh tình yêu sao?

Xấu như vậy mà cũng bày đặt nói chuyện tình yêu.

2

Tôi giả vờ tỏ vẻ khó xử.

“Mẹ à, chuyện này con không tự quyết được, con phải bàn lại với Hạo Vĩ đã.”

Mẹ chồng có chút ngại ngùng.

Tôi nói tiếp:

“Bụng sẽ ngày càng lớn, chuyện này không thể giấu được anh ấy đâu.”

Mẹ chồng chỉ có thể gật đầu.

Kiếp trước cũng như vậy, tôi đã kể chuyện mẹ chồng mang thai cho chồng tôi biết.

Chồng tôi không đồng ý để mẹ sinh đứa bé đó.

Anh nhất quyết kéo mẹ chồng đi bệnh viện phá thai.

Nhưng mẹ chồng không chịu, liền trốn mất.

Đến khi sắp sinh mới quay về, lúc đó đã không thể phá được nữa.

Mẹ chồng quỳ xuống cầu xin tôi và chồng tôi.

Chồng tôi hết cách, đành phải đồng ý coi đứa bé đó là song sinh với con tôi.

Chồng tôi vừa tan ca trở về, tôi liền nói với anh chuyện mẹ chồng mang thai.

Chồng tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.

Chồng tôi lập tức lao thẳng vào phòng mẹ chồng.

“Mẹ điên rồi sao? Mẹ dám lén lút sau lưng bố, lại còn mang thai đứa con bên ngoài?”

Bị con trai chất vấn như vậy, mẹ chồng có chút xấu hổ.

Chồng tôi tức giận đến cực điểm:

“Ngày mai lập tức đi phá bỏ!”

“Mẹ không thấy mất mặt, nhưng con thì thấy mất mặt đấy!”

Vừa nghe đến việc phá thai, mẹ chồng liền hoảng hốt, vội vàng ôm bụng:

“Không được, đứa trẻ này không thể bỏ được!”

Chồng tôi tức đến phát điên, đôi mắt như muốn bốc lửa:

Tại sao không được? Mẹ còn muốn giữ lại cái nghiệt chủng này sao?”

Mẹ chồng giận dữ quát lên:

“Cái gì mà nghiệt chủng? Đây là em trai của con đấy!”

Chồng tôi:

“Em trai cái gì? Nó đâu phải con của bố, không cùng huyết thống với con.”

“Mẹ đã nghĩ chưa, sinh nó ra rồi, sau này bố quay về, mẹ định giải thích thế nào đây?”

Mẹ chồng ánh mắt sáng rỡ, nhìn chồng tôi đầy hy vọng.

“Mẹ đã nghĩ ra cách rồi, con yên tâm. Đứa bé này và con của Tiểu Vũ cách nhau không bao lâu, đến lúc đó cứ coi như sinh đôi là được.”

“Bố con sẽ không biết đâu.”

Chồng tôi run rẩy, chỉ tay vào mẹ chồng.

“Mẹ điên rồi! Con nói cho mẹ biết, con không đồng ý! Đứa bé này nhất định phải bỏ!”

Mẹ chồng chỉ vào chồng tôi, khuôn mặt dữ tợn:

“Con không đồng ý thì sao? Mẹ là mẹ con, con có quyền gì mà quản mẹ?”

“Mẹ nói cho con biết, đứa bé này, mẹ nhất định sẽ giữ lại.”

Chồng tôi tức đến mức không nói nên lời.

Một lúc sau mới mở miệng:

“Nếu mẹ nhất quyết muốn sinh đứa bé này… thì mẹ tự mà lo liệu đi.”

3

Cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và chồng tôi kết thúc trong căng thẳng, không vui vẻ gì.

Tôi nằm trên giường, những ký ức của kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu.

Kiếp trước, sau khi tôi chuyển dạ, mẹ chồng cũng nhất quyết đòi mổ lấy thai.

Bà ta còn nói cho hay là không muốn để chồng tôi vất vả hai lần, sinh cùng lúc sẽ tiện chăm sóc hơn.

Hai đứa trẻ vừa mới sinh ra vốn dĩ trông cũng rất giống nhau.

Nhân lúc vợ chồng tôi ngủ vào ban đêm, mẹ chồng đã tráo đổi hai đứa trẻ.

Vì mẹ chồng đã lớn tuổi, nên đứa trẻ bà sinh ra sức khỏe yếu, hay ốm đau.

Mỗi lần con bé bị bệnh, mẹ chồng còn lo lắng hơn cả tôi.

Lúc đó, tôi còn vui mừng vì tưởng mẹ chồng thật lòng thương yêu cháu gái.

Ngược lại, với đứa trẻ là con ruột của mẹ chồng, sau khi sinh ra, bà ta lại chẳng mấy quan tâm.

Đứa bé thường xuyên bị đói đến mức khóc ré lên, mẹ chồng cũng không chịu cho bú.

Bà ta cứ ép uống sữa bột, để mặc đứa bé khi đói khi no, bữa ăn bữa bỏ.

Nhiều lúc tôi không đành lòng nhìn cảnh đó, cũng chủ động giúp cho bé bú.

Đứa bé dần lớn lên, nhưng mẹ chồng thì suốt ngày đánh mắng nó.

Đứa trẻ ấy luôn nhìn người khác bằng ánh mắt sợ sệt, rụt rè.

4

Ngược lại, với con ruột của tôi, mẹ chồng lại vô cùng nuông chiều.

Dần dần, con bé trở nên bướng bỉnh, kiêu ngạo.

Chỉ cần không vừa ý chút là sẽ khóc lóc, la hét om sòm.

Tôi và chồng cố gắng dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng mỗi lần như vậy mẹ chồng lại đứng ra can thiệp.

Bà còn trách móc chúng tôi không nên quá khắt khe với trẻ con.

Hai đứa trẻ lớn dần lên, càng lúc càng như hai thái cực đối lập.

Một đứa là công chúa nhỏ trong nhà, một đứa thì chẳng khác gì người hầu nhỏ.

Nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng của đứa bé ấy, nước mắt tôi không kìm được lại trào ra.

Một cơ thể nhỏ bé, lặng lẽ nằm trên giường, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Khi đứa bé được bốn tuổi, con của mẹ chồng được chẩn đoán là bị suy thận.

Tôi và chồng dốc lòng cứu chữa cho đứa bé.

Thế nhưng mẹ chồng lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn trách vợ chồng tôi phung phí tiền bạc.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, buộc phải thay thận.

Chồng tôi nhìn em gái tội nghiệp, không nỡ làm ngơ.

Anh quyết định đi kiểm tra để ghép tạng.

Kết quả thật không ngờ, chồng tôi lại phù hợp để hiến thận.

Khi mẹ chồng biết được chuyện này, bà ta lập tức làm ầm lên, lăn lộn khóc lóc, nhất quyết ngăn cản chồng tôi hiến thận.

Cuối cùng, khi thấy không thể ngăn cản được nữa, bà ta liền trực tiếp đưa đứa trẻ bỏ trốn.

Đến khi tôi và chồng tìm được họ ở quê nhà…

Đứa bé ấy đã nằm lặng lẽ trên giường, không còn hơi thở.

5

Vì chuyện này, chồng tôi và mẹ chồng đã cãi nhau một trận nảy lửa.

Sau khi đứa trẻ qua đời, có một hôm tôi tan làm sớm.

Vừa về đến nhà, tôi nghe thấy mẹ chồng đang nói chuyện điện thoại.

Chính lúc đó, tôi mới biết được sự thật.

Tôi sụp đổ ngay tại chỗ.

Tôi lao vào đánh mẹ chồng tới tấp, dùng hết sức bình sinh mà đánh bà ta.

Sau đó, tôi lập tức chạy ra ngoài, định đi báo cảnh sát.

Nghe tôi nói muốn báo án, mẹ chồng vội vàng đuổi theo.

Đợi mãi không thấy thang máy xuống, tôi tính đi theo cầu thang bộ.

Nào ngờ mẹ chồng từ phía sau bất ngờ mạnh tay đẩy tôi xuống.

Cứ thế, tôi đã chết oan uổng.

Báo cáo