Chương 1 - Sự Thật Đằng Sau Video Kinh Hoàng

Tin giật gân nhất năm ở Đại học Kinh Đô chính là đoạn video đêm đầu tiên của sinh viên khoa Nghệ thuật – Kiều Hỷ – bị tung lên nhóm chat toàn trường.

Video quay trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao.

Kiều Hỷ không mặc gì, bị một người đàn ông cao hơn cô cả cái đầu ép sát vào cửa sổ kính, tiếng va chạm dồn dập vang lên không dứt.

Kết thúc xong, người đàn ông ghé sát tai cô nói khẽ hai chữ: “Ngoan lắm.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi mà như quả bom nổ tung, làm dậy sóng cả nhóm chat.

【Giọng này… chẳng lẽ là Thương Lẫm?】

【Kiều Hỷ đúng là biết cách, bám được luôn cổ đông trường mình! Bảo sao đám trước kia bắt nạt cô ta giờ im ru.】

【Cứ tưởng là bông hoa nhỏ ngây thơ, ai ngờ lại là con cáo già, không hổ là con gái kẻ thứ ba!】

Tin nhắn cuối cùng cũng truyền đến tai Kiều Hỷ khi cô đang ngồi trong ký túc xá đan khăn cho Thương Lẫm.

Bạn cùng phòng cố ý mở đoạn video thật to, mặt đầy vẻ giễu cợt chuyền tay nhau xem, còn cố kéo dài giọng chế nhạo:

“Kiều Hỷ, rên thuần thục thế này, chắc luyện nhiều lắm nhỉ?”

Tiếng cười hả hê vang lên khắp phòng. Kiều Hỷ cứng đờ mặt, tái nhợt, chiếc khăn đan dở rơi xuống đất.

Cô bật dậy, lao ra ngoài.

Cô vừa đi vừa suýt té, chạy thẳng đến văn phòng của Thương Lẫm, muốn hỏi rốt cuộc video đó là chuyện gì.

Nhưng còn chưa kịp đẩy cửa, bên trong đã vọng ra giọng nói châm biếm:

“Anh Thương à, anh cũng thật tuyệt tình quá đấy, cố tình quay rõ mặt con bé thế kia, cho nó khỏi còn đường chối cãi luôn.”

Nghe đến đây, đầu Kiều Hỷ như nổ tung, hơi lạnh lan khắp người.

“Không trách ai được, tự nó chọc giận người phụ nữ anh Thương thương nhất, bị trả thù cũng đáng đời.”

“Khổ nhất vẫn là anh Thương, phải bày trò tung tin mẹ con bé làm kẻ thứ ba, lại còn phải giả vờ làm anh hùng giúp nó dẹp đám bắt nạt, trước mặt thì diễn vai người yêu si tình.”

“À mà anh định bao giờ nói thật với nó vậy? Biết mình mơ mộng lâu nay hóa ra là mê ngay anh rể tương lai chắc nó xỉu tại chỗ quá, hahaha…”

Thương Lẫm ngồi trên sofa, dáng điệu lười biếng, kẹp điếu thuốc gõ nhẹ vào gạt tàn, ánh mắt âm u khó dò.

Người bên cạnh thấy anh im lặng thì vội vàng nói tiếp:

“Sao thế, mềm lòng rồi à? Đừng quên nó từng bày mưu đày Kiều Tuyết Miên ra nước ngoài suốt hai năm, bắt cô ấy chịu đói chịu rét. Sao tha cho nó được?”

Nghe đến tên Kiều Tuyết Miên, cuối cùng Thương Lẫm cũng cử động.

Anh dụi tắt thuốc, lạnh nhạt nói:

“Đợi Tuyết Miên về nước.”

“Đúng hôm đó cũng là ngày kỷ niệm mà Kiều Hỷ mong mỏi từ lâu. Tôi sẽ cho cô ta một ‘món quà bất ngờ’ để trả hết những gì nợ Tuyết Miên.”

Hô hấp Kiều Hỷ khựng lại. Qua làn khói mờ, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thương Lẫm, chỉ thấy ngực như bị xé toạc, đau đến choáng váng.

Thì ra tất cả lời đồn bôi nhọ mẹ cô đều là do Thương Lẫm tung ra!

Việc anh theo đuổi, bảo vệ cô – tất cả chỉ là để trả thù.

Người anh thực sự yêu chính là chị gái cùng cha khác mẹ của cô – Kiều Tuyết Miên.

Kiều Hỷ không thể nghe thêm nữa, quay người bỏ chạy.

Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị mấy cô gái chặn lại.

“Ơ kìa, không phải nữ chính trong clip nóng à?”

“Vừa từ văn phòng ra đấy, lại tự dâng mình lên à?”

Mặt Kiều Hỷ trắng bệch, cố gắng lách đi nhưng bị bọn họ đẩy tới đẩy lui.

Đúng lúc này, giọng Thương Lẫm lạnh như băng vang lên từ phía sau:

“Dám động vào Kiều Hỷ trước mặt tôi, chán sống rồi à?”

Chẳng biết từ khi nào Thương Lẫm đã rời văn phòng, dáng người cao lớn, vững chãi đi về phía này.

Đám con gái vừa thấy anh liền tán loạn bỏ chạy.

Thương Lẫm bước tới bên Kiều Hỷ, đưa tay chỉnh lại tóc cô rối bời vì chạy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô.

“Anh nói rồi mà, nếu còn ai bắt nạt em thì cứ nói tên anh ra.”

Hương thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi, làm mắt Kiều Hỷ cay xè.

Bóng dáng Thương Lẫm trước mắt cô chồng lên vô số ký ức khi anh từng đứng ra bảo vệ cô, tựa như giấc mộng cũ.

Năm đó mẹ cô tự sát chết, cha cô quay lại với mối tình đầu, còn cô thì sống cuộc đời chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi.

Sau đó, trong trường bắt đầu rộ lên tin đồn mẹ cô là kẻ thứ ba, còn nói Kiều Tuyết Miên mới là con gái “chính thức” của nhà họ Kiều.

Là “con gái của kẻ thứ ba”, cô tất nhiên không tránh được số phận bị bắt nạt.

Chính Thương Lẫm đã cứu cô khỏi đống rắc rối đó, dựa vào thân phận cổ đông của trường mà dễ dàng tạo cho cô một chỗ dựa ấm áp.

Hôm qua là sinh nhật Thương Lẫm, hai người uống rượu rồi ngủ với nhau.

Người đàn ông buông bỏ vẻ ngoài tao nhã thường ngày, mạnh mẽ ép cô vào cửa kính không che chắn, thưởng thức cơ thể cô run lên vì quá căng thẳng.

Bị Thương Lẫm chiếm lấy, Kiều Hỷ cứ như con chim lạc đàn cuối cùng cũng tìm được tổ ấm.

Nào ngờ, dưới cái gọi là “tổ ấm” đó lại là những bước tính toán chặt chẽ.

Kiều Hỷ ngẩn người.

Lúc hoàn hồn lại, cô đã bị Thương Lẫm dắt ra khỏi tòa nhà văn phòng, ngồi lên ghế phụ trong xe anh.

2

Thương Lẫm như thường lệ cúi người cài dây an toàn cho cô, thấy mắt cô đỏ hoe thì nhẹ giọng dỗ dành:

“Chuyện video chỉ là tai nạn, anh sẽ cho người xử lý sạch sẽ. Hôm nay em không được khỏe, để anh đưa em về nghỉ ngơi.”

Kiều Hỷ mím môi, nhớ lại những lời anh nói trong văn phòng, nước mắt không kìm được trào ra.

Thương Lẫm hơi sững lại, giơ tay lau nước mắt cho cô, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, mở cửa xe nói:

“Đợi anh chút, anh đi mua đồ.”

Cửa xe đóng lại, Kiều Hỷ mới phát hiện anh để quên điện thoại.

Điện thoại của anh nằm trong hộc để tay. Kiều Hỷ không hiểu sao lại cầm lên, gõ thử ngày sinh của Kiều Tuyết Miên.

Điện thoại mở khóa thành công.

Trong khung trò chuyện ghim trên cùng của WeChat chính là tên Kiều Tuyết Miên.

Trong đoạn chat gần nhất, Kiều Tuyết Miên hỏi anh có thể dứt khoát với cô trước khi cô về nước không.

Thương Lẫm trả lời: Chỉ là món đồ chơi thôi, anh chưa từng coi cô ta là gì.

Tim Kiều Hỷ co thắt dữ dội, cô cố kìm nén mũi cay xè để lướt tiếp lên trên.

Suốt hai năm Kiều Tuyết Miên ở nước ngoài, ngày nào Thương Lẫm cũng gọi cho cô ấy đúng tám giờ tối.

Cũng chính là khoảng thời gian anh luôn bảo Kiều Hỷ đừng làm phiền vì “phải họp hội đồng quản trị”.

Ngoài ra, anh còn đều đặn chuyển tiền cho Kiều Tuyết Miên mỗi tháng, số tiền lên tới sáu con số, ngắn gọn, không thèm ghi lời nhắn.

Kiều Tuyết Miên cũng hay làm nũng, thỉnh thoảng gửi mấy tấm selfie đòi anh khen.

Thương Lẫm sẽ gửi lại mấy sticker thú cưng đáng yêu mà Kiều Hỷ chưa từng thấy, dặn cô ấy đừng ăn mặc hở hang kẻo cảm lạnh.

Nhìn những đoạn tin nhắn đó, Kiều Hỷ cuối cùng hiểu ra: cô chưa từng thật sự biết Thương Lẫm.

Sự dịu dàng, ân cần anh dành cho cô, chỉ là một góc bé xíu trong thứ tình yêu mãnh liệt anh dành cho Kiều Tuyết Miên.

Khi Thương Lẫm trở lại xe, trong tay anh là một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.

Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đến cực điểm:

“Hôm qua hơi vội, anh không kịp chuẩn bị. Uống cái này đi cho chắc.”

Kiều Hỷ siết chặt hộp thuốc, môi gần như bị cắn đến bật máu.

Nếu không tận tai nghe được mấy câu nói kia, chắc cô vẫn còn ngu ngốc tưởng rằng Thương Lẫm thật lòng nghĩ cho mình.

Giờ thì cô đã hoàn toàn tỉnh mộng.

Xe dừng trước biệt thự, Thương Lẫm theo thói quen cúi xuống hôn tạm biệt cô.

Không ngờ Kiều Hỷ lại tránh đi, cuống quýt tháo dây an toàn.

Ánh mắt Thương Lẫm tối lại, anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

“Còn giận chuyện video à?”

“…”

“Video đó không phải anh quay. Quản lý khách sạn cũng bị sa thải rồi.” Thương Lẫm nâng cằm cô lên, nhẹ giọng: “Kiều Hỷ, anh chưa từng và sẽ không bao giờ muốn làm em tổn thương. Kỷ niệm của chúng ta sắp tới rồi, lúc đó anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”

So với sự thật tàn nhẫn, lời nói dối ngọt ngào lại càng làm người ta đau hơn.

Kiều Hỷ chua xót trong mũi, đẩy anh ra:

“Em vào trước đây.”

Cô gần như chạy trốn vào trong biệt thự.

Ai ngờ vừa bước qua cửa, đã đụng ngay cha mình.

Ông Kiều mặt mày u ám, chưa kịp để cô nói gì đã vung tay tát mạnh một cái.

“Kiều Hỷ, tao thật coi thường mày đấy. Yêu đương thì yêu đương, mày còn quay ra cái thứ video bại hoại đó. Cái mặt già này của tao bị mày bôi tro trát trấu hết rồi!”

“Bảo sao trong trường ai cũng ghét mày, thì ra là do mày vừa bẩn vừa hôi nên mới kéo cả đám ruồi nhặng bu vào!”

Ông Kiều mắng xong, ném một tấm vé máy bay xuống trước mặt Kiều Hỷ.

“Tao đã đặt vé cho mày bảy ngày sau. Đến lúc đó thì biến càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa!”

Kiều Hỷ nhặt vé lên, ngón tay run nhẹ như đang cầm tờ giấy tuyên án đuổi cô khỏi thế giới này.

Cha cô thấy cô làm mất mặt nên muốn đuổi cô đi.

Cũng tốt, cô vốn dĩ cũng chẳng muốn ở lại nữa.

“Con sẽ đi.” Giọng Kiều Hỷ rất bình tĩnh. “Và cũng sẽ nghe lời ba, không bao giờ quay lại.”

Ông Kiều hơi khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.

Hồi trước, khi ông sắp xếp cho Kiều Tuyết Miên đi du học, còn khuyên Kiều Hỷ đi cùng, cô nhất quyết không chịu.

Hỏi tới cùng mới biết là vì cô đang yêu, và còn yêu đến chết tâm chết dạ.

Ông vốn nghĩ lần này cô lại sẽ cãi.

Nào ngờ, cô đồng ý dứt khoát như vậy.

Ông Kiều thu lại một chút giận dữ, giọng vẫn lạnh băng:

“Tuyết Miên cuối tuần này về nước. Ba tổ chức tiệc đón nó, đến lúc đó mày cũng phải đến.”

“Video mày đã lộ ra rồi, nếu mày không xuất hiện, người ta càng nghĩ lời đồn là thật.”

Kiều Hỷ gật đầu: “Con biết rồi.”

Kiều Hỷ xin nghỉ học ba ngày.

Cô dùng ba ngày đó để đóng gói hết những thứ Thương Lẫm từng tặng, đăng bán lại với giá gốc trên mạng.

Ba ngày sau, Kiều Tuyết Miên về nước.

Ông Kiều đã đặt tiệc đón cô ta ở khách sạn lớn nhất Bắc Kinh, mời hết những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh.

Trong số đó cũng có cả Thương Lẫm.

Kiều Hỷ không ngờ sẽ gặp Thương Lẫm trong dịp này. Cô vừa xoay người muốn tránh thì bị anh túm lấy cổ tay, kéo thẳng đến chỗ vắng người.

Thương Lẫm ép cô dựa vào tường, hai tay chống bên cạnh khóa chặt lối ra, hơi thở nóng rực phả lên tai cô.

“Mấy ngày nay không đi học, không trả lời tin nhắn, đến kỷ niệm cũng không một lời.”

“Kiều Hỷ, em có biết anh đã lo cho em thế nào không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)