Chương 7 - Sự Thật Đằng Sau Tiệc Đầy Tháng
Anh đứng một mình, trước quầy thực phẩm đông lạnh, mua bánh bao và sủi cảo.
Anh gầy đi nhiều, râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tiều tụy đến lạ.
Thấy tôi, anh khựng lại, rồi nặn ra một nụ cười méo mó hơn cả khóc.
“Vãn Vãn, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Giữa chúng tôi, chỉ còn ngăn cách bằng một dãy tủ lạnh, im lặng đối diện.
“Em… vẫn ổn chứ?” Anh lên tiếng trước.
“Rất ổn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Anh đẩy xe hàng, lững thững rời đi.
Bóng lưng cô độc, quạnh quẽ đến đau lòng.
Tối đó, Kỷ Ngôn đến nhà ăn cơm cùng mẹ con tôi.
Tôi kể cho anh nghe chuyện gặp lại Lục Thừa An.
Anh nắm lấy tay tôi.
“Mọi chuyện qua rồi.”
“Ừ.”
“Tô Vãn.” — Anh nhìn tôi, giọng chân thành — “Anh biết trong lòng em vẫn còn một vết thương, anh sẽ đợi. Đợi đến khi em sẵn sàng bước tiếp.”
Tôi nhìn anh, vành mắt bỗng cay nóng.
“Kỷ Ngôn, như vậy không công bằng với anh.”
“Trong tình cảm, không có công bằng hay không. Chỉ có ‘anh có muốn hay không’.”
Tối hôm đó, tôi gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ở bên nhau.
Cuộc sống trôi qua bình lặng, nhưng rất đỗi yên ổn.
Tôi cứ nghĩ, Lục Thừa An và Lâm Nhược Tuyết, rồi sẽ dần dần biến mất khỏi thế giới của tôi.
Cho đến ngày hôm đó — một bản tin, khiến cả nước chấn động.
Bản tin phát ngay trên thời sự của đài trung ương.
Lúc đó ba tôi đang xem tivi,
ông lập tức gọi cho tôi, giọng run rẩy:
“Vãn Vãn! Mau mở tin tức lên! Nhanh lên!”
Tôi bật tivi.
Trên màn hình là một phát ngôn viên mặc quân phục, nét mặt nghiêm nghị:
“Qua điều tra, bộ phận tư pháp và cơ quan an ninh quốc gia phối hợp hành động, đã thành công triệt phá một đường dây rửa tiền và phạm tội tài chính xuyên biên giới đặc biệt nghiêm trọng.”
“Chủ mưu — Lâm Hải, trước đây từng là tội phạm trong một vụ lừa đảo tài chính tại thành phố chúng ta. Ba năm trước, hắn phối hợp cùng kẻ khác trong tù, ngụy tạo cái chết để trốn thoát, từ đó lẩn trốn ở nước ngoài và điều hành một hệ thống ngân hàng ngầm khổng lồ.”
Lâm Hải.
Cái tên ấy như sấm nổ giữa đầu tôi.
Hắn… không phải đã chết rồi sao?
Giả chết?
Phát ngôn viên tiếp tục:
“Sau khi bỏ trốn, Lâm Hải liên tục sử dụng đồng bọn trong nước là Lâm Nhược Tuyết, thông qua việc giả mạo thân phận người nhà nạn nhân, tiếp cận và thao túng luật sư nổi tiếng Lục Thừa An tại thành phố chúng ta, lợi dụng kiến thức pháp lý và các mối quan hệ xã hội của hắn để cung cấp lớp vỏ pháp lý, tiến hành chuyển dịch tài sản và rửa tiền cho tổ chức phạm tội…”
Màn hình chuyển cảnh.
Là ảnh chụp lúc bắt giữ Lâm Hải.
Cả ảnh của Lâm Nhược Tuyết — đúng là bức hình khi cô ta nằm viện.
Cơ thể tôi như đông cứng lại.
Một người được cho là đã chết suốt ba năm — lại đang sống.
Một cô gái yếu ớt đáng thương — lại là đồng phạm.
Và người luật sư ưu tú kia — vì mặc cảm tội lỗi mà gục ngã — hóa ra chỉ là một trò cười.
Ba tôi ở đầu dây bên kia tức đến nghẹn họng:
“Đồ súc sinh! Hai đứa súc sinh này!
Đem thằng ngốc Lục Thừa An ra làm con rối, lừa đến thảm thương!”
Tôi cúp máy, ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ không nhúc nhích.
Cả người tôi như rơi vào một khoảng trống vô thanh.
Khi Kỷ Ngôn về đến nhà, anh nhìn thấy tôi trong trạng thái ấy, không nói gì, chỉ bước lại ôm chặt lấy tôi.
“Anh xem tin rồi.”
Tôi vùi đầu vào ngực anh.
Không khóc.
Chỉ thấy nực cười.
Cực kỳ nực cười.
Cuộc đời Lục Thừa An — giống hệt một vở bi hài kịch được dàn dựng tỉ mỉ.
Anh đã dùng cả sự nghiệp, hôn nhân, danh dự để bảo vệ một điều — một lời dối trá.
Một kẻ lừa đảo, từ đầu đến cuối đều chỉ đang lợi dụng anh.
Ngày hôm sau, Lục Thừa An bị đưa đi.
Là đối tượng liên quan trọng yếu, anh bị triệu tập điều tra.
Lúc bị áp giải, ánh mắt anh trống rỗng.
Có lẽ đến tận giây phút ấy, anh vẫn không thể tin — thứ “trách nhiệm” mà mình dốc hết tất cả để gánh lấy… vốn dĩ chỉ là một cái bẫy.
Lâm Nhược Tuyết cũng bị bắt.
Cái gọi là bệnh tâm thần của cô ta — dưới sự “điều trị” của cơ quan an ninh — đã nhanh chóng “hồi phục”.
Cô ta khai hết.
Sự thật cuối cùng cũng lộ ra — từ đầu đến cuối, đều là một ván cờ đã được sắp đặt.
Lâm Hải — đã có kế hoạch từ lâu.
Hắn cần một “tay trong” ở nội địa, và một cái công cụ pháp lý hàng đầu để che chắn.
Hắn chọn Lục Thừa An.
Vì Lục Thừa An quá kiêu ngạo.
Vì hắn biết — người như anh ta, một khi thất bại, sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình.
Và chính cái cảm giác tội lỗi ấy, sẽ biến anh ta thành con rối dễ điều khiển nhất.
Vụ án năm đó — Lâm Hải cố ý để thua.
Hắn cung cấp chuỗi bằng chứng sai, dẫn dắt Lục Thừa An đi vào ngõ cụt.
Hắn không cần thắng — hắn cần Lục Thừa An thất bại.
Một cú thua đau đớn, khắc cốt ghi tâm.
Rồi Lâm Nhược Tuyết xuất hiện, một cách “đúng lúc”.
Một người ở trong nước, một người ở ngoài nước, phối hợp ăn ý.
Họ biến Lục Thừa An thành quân cờ trong tay.
Mỗi lần cô ta phát bệnh, tự hại mình, đều là có mục đích.
Cả cái thai đó cũng vậy.
Đứa con trong bụng cô ta — không phải của Lục Thừa An, cũng không phải của Lâm Hải.
Là của một tên trong đường dây tội phạm.
Cái gọi là “phá thai” — thực chất là một đòn đánh tâm lý có chủ đích.
Vì họ phát hiện Lục Thừa An bắt đầu có gia đình, có con, có cuộc sống riêng, có dấu hiệu dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát.
Họ cần một “vũ khí” mạnh hơn để nghiền nát lý trí của anh.
Giữ anh lại, giam cầm anh bằng “trách nhiệm” và “tình cảm”.
Đứa bé chết non — là quân bài cuối cùng.
Lục Thừa An được thả ra.
Bởi vì kết quả điều tra cho thấy — anh hoàn toàn không biết gì.
Anh ta chỉ là một kẻ… quá ngu ngốc.
Ra tù, anh ta tìm đến tôi.
Ngay dưới tòa nhà nơi tôi sống.
Hôm đó, Kỷ Ngôn đến đón tôi và con.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng khu nhà thì nhìn thấy anh ta.
Lục Thừa An đứng dưới gốc cây, gầy hơn cả lần trước, cũng già đi trông thấy.
Tóc anh ta đã bạc đi rất nhiều.
Anh ta nhìn chúng tôi, nhìn Kỷ Ngôn đang bế con trai tôi trong lòng.
Môi anh ta mấp máy, như muốn nói gì đó.
Kỷ Ngôn bước lên, chắn tôi phía sau:
“Có chuyện gì không?”
Ánh mắt Lục Thừa An lướt qua anh, dừng lại trên người tôi.
“Vãn Vãn, anh…”
Anh ta chỉ nói được hai chữ, rồi nghẹn lại.
Nước mắt rơi từ đôi mắt đã từng kiêu hãnh ấy.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, đứng trước mặt tôi, khóc như một đứa trẻ.
“Anh xin lỗi…”
“Anh đã làm hỏng tất cả…”
“Ngay cả em… anh cũng đánh mất rồi…”
Anh ta lắp bắp nói, giọng run rẩy không thành câu.
Tôi nhìn anh ta, lòng rất bình thản.
Không hận, cũng chẳng thương.
Chỉ như đang nhìn một người xa lạ, không còn liên quan gì đến mình.