Từ sau khi quay lại với nhau, Phó Du Thanh bắt đầu thường xuyên “kiểm tra bất ngờ”.
Anh ấy có thể đột ngột xuất hiện ở chỗ tôi tụ họp với hội chị em, vẻ mặt đầy nghi ngờ kéo rèm cửa ra xem có ai trốn bên trong không.
Cũng có lúc nửa đêm không ngủ, nằm nghe tôi nói mớ, rồi ghi lại từng câu từng chữ tôi lẩm bẩm.
Sau đó anh bắt đầu đổi hết mọi âm đọc tương tự, tra từng cái một xem có cái tên nào đáng ngờ không.
Cho đến hôm đó tôi đi đón anh, đúng lúc bắt gặp Phó Du Thanh đang say rượu, vừa khóc vừa nói với mấy ông bạn:
“Anh biết rõ, điều duy nhất giữ cô ấy ở lại bên anh chỉ có tiền!”
“Nhưng bây giờ cô ấy không đòi tiền anh nữa, không đòi mua đảo, cũng không muốn quyên góp xây lầu cho trường cũ… Có phải cô ấy không còn yêu anh nữa rồi không? Ở ngoài có người đàn ông khác rồi phải không?”
“Là ai?! Là thằng nào đang bỏ tiền cho vợ anh tiêu vậy hả?!”
Bình luận