Chương 8 - Sự Thật Đằng Sau Những Lời Dối Trá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi sợ.” – tôi gật đầu – “Vậy nên, đoạn ghi âm kia, tôi đã cài đặt chế độ gửi tự động. Nếu một tiếng nữa tôi không hủy, nó sẽ lập tức gửi đến ba nơi.”

“Một là hòm thư của Ủy ban Kỷ luật.”

“Hai là nền tảng tố cáo của Cục Thuế.”

“Ba là di động của đối thủ lớn nhất của ông trên thương trường – ông Vương. Ông ta vốn rất hứng thú với những khoản ‘tiền sạch’ của ông. Tôi tin, ông ta sẽ rất vui khi nghe đoạn ghi âm này.”

“Tất nhiên, để đảm bảo an toàn tính mạng, tôi còn cài đặt cuộc gọi báo cảnh sát tự động. So với việc lật đổ các người, giữ mạng mới quan trọng hơn.”

Đồng tử lão Hứa co rút dữ dội, bàn tay trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm.

“Được… lắm…” – ông ta rít lên.

Ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt Thiệu Trạm, cầm lấy bản hợp đồng chuyển nhượng đất, xé tan ngay trước mắt tôi.

Rồi rút cuốn séc từ túi áo, nguệch một con số, ký tên, ném lên bàn.

“Ba mươi triệu. Để mua thứ trong tay cô, và mua lấy cái miệng kín kẽ của cô.”

“Thành giao.” – tôi nhặt tờ séc, thổi nhẹ vệt mực còn ướt.

Tôi quay sang Thiệu Trạm:

“Giờ, tới lượt anh.”

Hắn như con rối, run rẩy ký hết tất cả giấy tờ theo yêu cầu: tuyên bố từ bỏ tài sản, thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con.

Tôi gom lấy toàn bộ hồ sơ, đứng lên:

“Con trai tôi đâu?”

Lão Hứa liếc mắt ra hiệu, Hứa Nhược miễn cưỡng gọi điện.

Mười phút sau, Tử Hiến bình yên được đưa tới cửa văn phòng.

“Mẹ ơi!” – thằng bé nhào vào lòng tôi, khóc nấc.

Tôi ôm chặt con, hòn đá đè nặng suốt cả ngày trong tim cuối cùng cũng rơi xuống.

Tôi lấy chiếc bút ghi âm từ túi xách, đặt lên bàn:

“Đây, trả lại các người. Từ nay, đôi bên không còn nợ nần.”

Tôi bế con, quay lưng bước đi.

Khi tới cửa, sau lưng vang lên giọng lão Hứa:

“Cô Văn, xin dừng bước.”

Tôi khựng lại, không quay đầu.

“Cô là người thông minh. Hy vọng sau này, cô vẫn giữ được sự thông minh ấy.”

Tôi không đáp, ôm con bước vào thang máy.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, từ trong văn phòng vọng ra tiếng thét tuyệt vọng của Thiệu Trạm, xen lẫn tiếng gầm giận dữ của lão Hứa.

14.

Thủ tục ly hôn hoàn tất rất nhanh.

Thiệu Trạm tay trắng ra đi, gánh thêm món nợ khổng lồ với lão Hứa, biến mất khỏi thế giới của tôi.

Mẹ chồng nhiều lần tìm đến, khóc lóc cầu xin tôi cho hắn gặp con, nhưng đều bị tôi lạnh lùng khước từ.

Nghe nói sau này, bà cùng chồng phải bán căn nhà cũ để trả nợ thay, dọn về nông thôn.

Bà chẳng còn dám nhắc đến “đứa con giỏi giang” của mình nữa, gặp người quen thì trốn tránh, ngay cả bạn đánh mạt chược trước kia cũng coi bà như trò cười.

Tôi đưa Tử Hiến chuyển vào căn hộ nhỏ mua đứt đứng tên riêng tôi.

Tôi không động tới số tiền lấy lại từ Thiệu Trạm và lão Hứa, mà dùng tiền tiết kiệm của bản thân mở một tiệm sách tranh thiếu nhi nhỏ.

Việc làm ăn thuận lợi, ngày ngày nhìn gương mặt hồn nhiên của lũ trẻ, lòng tôi cũng dần sáng sủa.

Chiếc đồng hồ của Tử Hiến, tôi không bỏ đi. Nó vẫn đeo trên cổ tay con, chỉ là tất cả những đoạn ghi âm cũ đã được xóa sạch.

Thay vào đó, là những câu chuyện kể trước giờ ngủ mà tôi tự ghi cho con.

Nửa năm sau, một cuối tuần, tôi dắt Tử Hiến ra công viên thả diều.

Nắng ấm, gió nhẹ.

Thằng bé nắm dây diều, chạy nhảy trên thảm cỏ, tiếng cười giòn tan.

Tôi ngồi trên ghế đá, bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen mà lạ.

Thiệu Trạm.

Hắn mặc áo khoác rẻ tiền, tóc đã điểm bạc, dáng người còng xuống, đôi mắt trống rỗng, đang lụm nhặt từng chai nhựa trên mặt đất.

Dường như hắn cũng nhìn thấy chúng tôi, thân hình khựng lại, ánh mắt thoáng lên một tia hối hận, nhưng ngay lập tức bị mặc cảm và thù hằn nuốt chửng.

Hắn siết chặt túi lưới, giống một con chó hoang, lủi thủi bỏ chạy.

Tôi thu lại ánh mắt, không thêm một lần nhìn hắn.

“Mẹ ơi, nhìn kìa, diều bay cao quá!” – Tử Hiến chạy về, hớn hở chỉ lên trời.

Tôi ngẩng đầu, thấy cánh diều rực rỡ, tung bay tự do trên nền trời xanh biếc.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)