Chương 4 - Sự Thật Đằng Sau Ngày Kỷ Niệm

7

Ngay sau kỷ niệm ngày cưới là đến sinh nhật tôi.

Trình Cảnh Du nói năm nay nhất định sẽ tổ chức đàng hoàng cho tôi, nên tôi đã chọn nhà hàng mà chúng tôi từng tổ chức lễ đính hôn.

Tôi muốn biết, anh thật lòng muốn chúc mừng tôi – hay lại muốn tôi thuyết phục anh trai nhượng bộ trong việc hợp tác làm ăn.

Điện thoại rung, màn hình sáng lên tên anh.

Tôi hỏi:

“Anh đến đâu rồi? Em đã…”

“Như Khánh,” anh cắt lời tôi, tiếng cười vui vẻ của Tiểu Hạo vang vọng trong nền,

“Trường của Tiểu Hạo đột nhiên thông báo tổ chức hoạt động cha mẹ cùng con. Anh không thể để con thấy mình là đứa trẻ không có bố, em hiểu cho anh mà đúng không?”

Tôi siết chặt điện thoại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay:

“Vậy là sao?”

“Anh sẽ đến trễ một chút.” Giọng anh nghe rõ là đang dỗ dành,

“Em cứ tới nhà hàng trước đi.”

Tôi ngồi một mình bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn từng món ăn trên bàn dần nguội lạnh.

Phục vụ bước tới hỏi:

“Thưa cô, mấy món còn lại có muốn đem lên luôn không?”

Tôi lắc đầu, đặt tiền thanh toán rồi đứng dậy rời đi.

Khi ngang qua sảnh khách sạn, nghe thấy lễ tân cười nói:

“Anh Trình đúng là ông bố tuyệt vời, còn đặt cả phòng riêng tầng cao nhất mừng sinh nhật cho con trai…”

Đúng lúc đó điện thoại tôi lại vang lên – là Trình Cảnh Du:

“Em đi đâu vậy? Anh đến rồi mà không thấy em đâu cả.”

“Trễ quá rồi, em về trước.”

Về đến nhà, trời đã khuya.

Tôi đẩy cửa vào, thấy Trình Cảnh Du đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một chiếc bánh sinh nhật nhỏ.

“Anh muốn bù đắp cho em.”

Anh đứng lên định ôm tôi, nhưng tôi né tránh.

“Những lời hứa không thể giữ thì đừng nói ra.”

Chẳng hiểu sao câu đó lại khiến anh nổi giận.

Trình Cảnh Du bất ngờ túm lấy cổ tay tôi:

“Em còn định làm loạn đến bao giờ nữa? Một mình Nhu An nuôi con vất vả thế nào em không hiểu sao? Hoạt động hôm nay là thông báo đột xuất, anh có thể làm gì được?”

“Thông cảm ư?” Tôi giật tay lại, giọng run run,

“Ba năm qua em đã thông cảm đủ rồi! Anh ở bên cô ta suốt mọi dịp lễ tết, còn luôn quên ngày kỷ niệm của chúng ta! Anh lo Tiểu Hạo ốm đau, nhưng lại không hề biết em đau dạ dày đến mức phải nhập viện! Em thật sự chịu đủ rồi – Tô Nhu An là chị dâu anh, không phải vợ anh! Tiểu Hạo là cháu anh, không phải con anh!”

“Bốp!”

Một cái tát giáng xuống khiến tôi loạng choạng đập vào bàn trà.

Trình Cảnh Du nhìn tay mình, có lẽ chính anh cũng hoảng sợ:

“Như Khánh, anh…”

Tôi đưa tay xoa má, nơi nóng rát không thôi, rồi bật cười:

“Cái tát này… cuối cùng cũng khiến em tỉnh lại.”

Anh lúng túng định giải thích, nhưng điện thoại lại vang lên.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Tô Nhu An, kèm theo tiếng Tiểu Hạo khóc nức nở:

“Bố ơi, mau về với con…”

Trình Cảnh Du nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng vội vàng cầm áo khoác lên:

“Anh… anh sẽ giải thích với em vào ngày mai.”

Cửa vừa khép lại, tôi ngồi sụp xuống đất.

Mặt kính bàn trà phản chiếu gương mặt sưng đỏ của tôi, trông thật thảm hại và đáng thương.

8

Nắng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu lên đầu giường.

Tôi mở mắt ra, hai mí mắt nặng trĩu đau nhức, thấy Trình Cảnh Du đang ngồi bên giường, tay cầm túi đá lạnh, cẩn thận áp lên má sưng của tôi.

“Đừng chạm vào tôi.”

Tôi quay mặt đi, cơn đau nhói lan từ thái dương bùng nổ như bị xé rách.

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, ánh mắt thoáng lên một tia hối lỗi:

“Như Khánh, tối qua anh…”

“Ra khỏi đây.”

Giọng tôi khàn đặc, chẳng còn nhận ra chính mình.

Nhưng anh không đi, ngược lại đột nhiên quỳ xuống bên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay tôi.

Tôi cảm nhận được hơi ấm ướt át – là nước mắt.

“Anh không ra gì, anh là đồ cầm thú… anh không nên đánh em.”

Giọng anh run rẩy nghẹn ngào.

“Nhưng Tiểu Hạo mới có năm tuổi, thằng bé tận mắt chứng kiến ba mình chết trong tai nạn. Giờ nó xem anh là bố. Nó là đứa con duy nhất của anh trai anh, anh phải có trách nhiệm với nó.”

“Vậy sao?” Tôi cười lạnh.

“Lý do đó đủ để anh ép tôi phải nhún nhường hết lần này đến lần khác?”

Trình Cảnh Du ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đầy nước.

Tôi đã từng thấy dáng vẻ đó – khi anh cầu hôn tôi, khi anh tuyên bố tại lễ tang anh trai rằng sẽ chăm lo cho mẹ con Tô Nhu An, và mỗi lần anh cần tôi nhường bước.

“Nếu anh trai anh không vì cứu tôi… thì anh ấy đã không chết…”

Trong đầu tôi hiện lên gương mặt đẫm máu của Trình Cảnh Dương, cùng lời trăn trối yếu ớt lúc cuối đời.

Trình Cảnh Du dường như nhận ra tôi đang do dự, lập tức nắm lấy tay tôi:

“Hôm qua Tiểu Hạo cứ khóc mãi, nói muốn bố quay về. Đứa trẻ thì có lỗi gì đâu?”

Tôi rút tay lại:

“Đây là lần cuối.”

Anh như được đại xá, vội gật đầu liên tục rồi lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ:

“Anh có mua quà sinh nhật cho em, xem thử có thích không?”

Bên trong là một cặp nhẫn, mặt trong khắc dòng chữ: “Tình yêu vĩnh cửu.”

Thật mỉa mai.

Điện thoại của anh bỗng rung lên.

Anh lén nhìn màn hình rồi quay lưng lại nghe máy:

“Chuyện gì… Ừ, anh tới liền.”

Kết thúc cuộc gọi, anh đứng lúng túng tại chỗ:

“Công ty có cuộc họp gấp…”

“Anh đi đi.” Tôi ngắt lời bằng giọng điềm tĩnh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đặt lên trán tôi một nụ hôn rồi vội vàng rời đi.

Cửa vừa đóng lại, tôi liền túm lấy hộp nhẫn và ném thẳng vào thùng rác.

Tiếng va chạm kim loại vang lên lạnh lẽo.

Màn hình điện thoại sáng lên – tin nhắn của Dư Tư Duyên:

“Tra được rồi! Thằng khốn Trình Cảnh Du đúng là đang chuyển nhượng tài sản trong thời kỳ hôn nhân!”

Tôi cầm điện thoại gọi cho cô:

“Giúp tớ tra thêm một việc nữa…

Quan hệ giữa Tiểu Hạo và Trình Cảnh Du.”