Chương 1 - Sự Thật Đằng Sau Màn Kịch
Kiếp trước, chồng tôi – Lục Hoài Thanh, khi ấy sáu mươi hai tuổi, mắc bệnh Alzheimer.
Từ một trí thức phong độ, ông biến thành một lão ăn xin nghiện đồ ăn rác rưởi.
Mỗi khi bệnh tái phát, ông lại đánh đập tôi, miệng toàn lời cay độc.
Chỉ khi tôi lấy bức ảnh tình đầu của ông ra, ông mới bình tĩnh lại.
Thế là con gái tôi đưa tình đầu của Lục Hoài Thanh về nhà, bắt tôi chăm sóc tử tế.
“Bây giờ ba chỉ nhận ra dì Trần thôi. Mẹ cứ xem như giúp ba mau khỏe lại đi, hai người già rồi, có thể làm gì được chứ?”
Vì bệnh tình của chồng, tôi đành đồng ý.
Tôi chăm sóc họ từ ăn uống đến sinh hoạt, bận rộn như một người giúp việc.
Cuộc sống như vậy tôi chịu đựng suốt ba năm, đến khi bác sĩ thông báo tôi đã ở giai đoạn cuối của ung thư gan.
Tôi quằn quại trên giường bệnh, đau đớn lăn qua lộn lại, con gái bận việc chưa từng đến thăm lấy một lần.
Giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi trở về nhà.
Chứng kiến đứa cháu ngoại cầm bánh kem reo lên với tình đầu của Lục Hoài Thanh: “Chúc mừng sinh nhật bà nội!”
Trên ghế chủ tọa, ánh mắt Lục Hoài Thanh sáng rõ, nhìn bà ta đắm đuối.
Ông nói: “Đợi A Mai mất rồi, tôi sẽ cưới em. Cô ấy chiếm lấy tôi suốt từng ấy năm, tôi không còn nợ gì nữa. Quãng đời còn lại, tôi chỉ muốn bù đắp cho em.”
Làm gì có bệnh Alzheimer nào, tất cả chỉ là một màn kịch. Mà tôi – chỉ là bảo mẫu cho mối tình của họ.
Tôi mở mắt, trùng sinh.
Trở lại ngày con gái đưa Trần Uyển về nhà tổ chức tiệc chào đón linh đình.
1
Trên bàn tiệc xoay, năm con cua lớn, khi đến trước mặt tôi thì chẳng còn gì.
Chồng tôi nở nụ cười gượng gạo bất thường, lóng ngóng bóc cua cho Trần Uyển.
Con gái thì ân cần giới thiệu các món đặc sản của nhà hàng, hỏi bà ta còn muốn ăn gì nữa không.
Từ đầu đến cuối, không ai để ý đến chiếc bát trống trơn trước mặt tôi.
Cũng chẳng ai hỏi tôi muốn ăn gì.
Cảm giác bị ngó lơ, như thể tôi không tồn tại – tôi đã trải qua quá nhiều ở kiếp trước.
Tôi và Lục Hoài Thanh sống với nhau bốn mươi năm.
Năm ông sáu mươi hai tuổi thì được chẩn đoán mắc Alzheimer.
Tôi tận tình chăm sóc, nhưng thường xuyên bị ông đánh đập đến bầm dập.
Mắt tôi bầm tím, mặt sưng vù, mu bàn tay chi chít vết cào.
Những lời lẽ tục tĩu lúc ông phát bệnh như canh thừa đêm trước – thối hoăng đến nhức mũi.
Một triệu chứng của Alzheimer là mất trí nhớ.
Nói trắng ra, Lục Hoài Thanh quên tôi rồi.
Mỗi lần như vậy, chỉ có ảnh tình đầu mới giúp tôi tránh bị hành hạ.
Nghĩ cũng nực cười.
Chồng tôi mắc bệnh, quên mất vợ, lại nhớ rõ một người đàn bà khác.
Con gái tôi đề nghị đưa tình đầu của ông – Trần Uyển – về nhà với lý do cao cả là giúp ông hồi phục.
Vậy là tôi vừa chăm người bệnh, vừa hầu hạ người lành lặn.
Khoảng thời gian cực khổ nhất, tôi từ sáu mươi cân sút còn bốn mươi lăm.
Tôi vừa than thở đôi câu, con gái đã chỉ vào Lục Hoài Thanh – người lúc nào cũng im lặng dịu dàng trước mặt Trần Uyển – mà phản bác:
“Ba ở bên dì Tống có bao giờ la hét gì đâu? Có khi là do mẹ không tận tâm đó.”
Cuộc sống như vậy tôi chịu đựng suốt ba năm, hơn một ngàn ngày đêm.
Cuối cùng gánh lấy toàn thân bệnh tật, giai đoạn cuối của ung thư gan, thuốc thang vô ích.
“Mẹ, mẹ ngẩn người làm gì thế, mau mang đồ ăn lên đi.”
Giọng con gái – Lục Hỉ – cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Người phục vụ với vẻ lúng túng và bối rối đứng bên cạnh tôi, vội vàng nói không cần.
Con gái tôi – Lục Hỉ – lại thản nhiên, hào phóng chỉ vào tôi rồi nói với người phục vụ:
“Mẹ tôi ngồi gần cửa là để tiện mang đồ ăn lên, từ trước đến giờ vẫn vậy.”
“Mẹ, nhanh lên đi, người ta cầm khay cũng mỏi tay rồi.”
Một lúc sau, mọi người đều quay sang nhìn tôi.
Vẻ mặt họ bình thường, chẳng ai cảm thấy lời Lục Hỉ có gì sai trái.
Tôi chợt nhớ đến kiếp trước, lúc Trần Uyển bước chân vào nhà họ Lục.
Ngoài bữa tiệc tiếp đón, cả nhà còn tổ chức một chuyến du lịch cho bà ta.
Tôi đã dành cả buổi tối để thu xếp hành lý cho cả gia đình.
Nhưng đến gần giờ khởi hành, hướng dẫn viên thông báo:
Vé con gái tôi đặt chỉ có năm người, các hoạt động trong hành trình cũng giới hạn năm suất.
Mà nhà tôi có sáu người, giờ có muốn bổ sung cũng không kịp.
Mọi người bàn bạc một lúc, cuối cùng quay sang nói với tôi:
“Mẹ à, đợt này đi biển, không tốt cho xương khớp của mẹ đâu, mẹ ở nhà nghỉ ngơi nhé.”
Thế là tôi – cả người lẫn hành lý – bị bỏ lại ngay trước cửa nhà ga.
Mà chuyện như vậy, đâu chỉ xảy ra một lần.
Tôi, vĩnh viễn là người bị bỏ rơi.
Người phục vụ đặt bát canh lên bàn xoay, rồi lui ra ngoài.
Lục Hỉ vẫn chưa nguôi giận vì phản ứng vừa rồi của tôi:
“Mẹ bị sao vậy?”
“Kêu mẹ bưng đồ ăn mà mẹ không bưng, ngồi gần cửa là để làm gì chứ?”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ múc đầy bát canh nhỏ trong tay, rồi hất thẳng về phía Lục Hỉ.
2
Nước canh nóng hổi khiến Lục Hỉ hét lên thất thanh, đứng bật dậy, ra sức giũ giũ người.
“Mẹ làm gì vậy! Mẹ điên rồi à!”
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, không ai dám tin vào mắt mình.
Tôi ngồi lại vào ghế, nhìn dáng vẻ kích động như điên dại của con gái, từ tốn cất lời:
“Tôi đang dạy đứa con bất hiếu, thì sao?”
Lục Hỉ còn định lên tiếng cãi, nhưng bị chồng kéo tay ép ngồi xuống.
Trần Uyển lên tiếng với giọng điệu không tán thành:
“Chị Ngụy à, người trong nhà với nhau không cần rạch ròi như vậy, chị tính toán với con cái làm gì?”
Bất ngờ, Lục Hoài Thanh – nãy giờ im lặng – bỗng cầm cơm ném về phía tôi.
Cơm dính đầy người tôi, chỗ nào cũng lem nhem, hòa lẫn với nước canh, tạo thành một mớ hỗn độn bẩn thỉu.
“Đánh chết bà! Bà là người xấu…”
Lần một, lần hai, lần ba.
Tôi đột ngột đứng bật dậy, đổ cả bát cơm vào nồi canh còn đang nóng hổi, rồi đặt trước mặt Lục Hoài Thanh.
“Thích chơi đúng không? Vậy chơi đi, có nước thì càng vui hơn.”
Động tác ném đồ của Lục Hoài Thanh lập tức khựng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.