Chương 8 - Sự Thật Đằng Sau Lời Hứa

Tiếng còi cảnh sát từ xa dần đến gần, rồi dừng hẳn.

Một tổ cảnh sát kinh tế khác bước vào hiện trường.

“Bà Thời Nguyệt Hoa, bà bị tình nghi liên quan đến nhiều vụ án kinh tế, mời bà theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra.”

Nụ cười vừa mới lóe lên trên mặt Thời Nguyệt Hoa lập tức cứng lại.

Bà ta hét lên: “Không thể nào! Tôi không phạm pháp! Các người không có bằng chứng thì không được bắt tôi!”

Một cảnh sát gật đầu chào tôi, hành động ấy rơi vào mắt Thời Nguyệt Hoa, khiến bà ta cuối cùng cũng hiểu ra.

“Thời Kỳ… là mày? Mày chưa từng tham gia chuyện công ty, tao không tin mày tìm được bằng chứng!”

Tôi giao cho cảnh sát bằng chứng quan trọng nhất – một đoạn ghi hình, tâm trạng căng thẳng suốt từ nãy mới hơi được nới lỏng.

“Chỉ trách công ty bà kiểm tra lý lịch quá lỏng lẻo. Chiêu Đệ làm lao công ở tập đoàn suốt bốn năm, vậy mà bà chẳng hề hay biết.”

Triệu Hưng Nguyên đang bị còng tay bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy kinh hoàng:

“Không thể nào! Nó đã bị Thúy Bình đánh gãy chân rồi! Đáng lý ra nó phải chết ngoài kia mới đúng!”

Trương Thúy Bình vừa được sơ cứu xong, cũng sững sờ hét lên:

“Con tiện nhân! Đều là lũ tiện nhân!”

“Biết vậy lúc đó tao đã đánh chết nó luôn rồi!”

“Nếu nhà họ Thời sụp đổ, tao còn làm gì để làm bà chủ giàu có đây!”

Sắc mặt bà ta ngày càng méo mó, tóc tai rối bời, cả người như phát điên, miệng lảm nhảm:

“Không… không… tao vẫn là bà thông gia nhà họ Cố… con gái tao là con dâu nhà giàu… tao là mẹ vợ hào môn…”

Giữa đám hỗn loạn, cảnh sát vẫn là người tỉnh táo nhất, quay sang tôi hỏi lại:

“Vậy hôm nay là cô và Trương Chiêu Đệ cùng diễn một vở kịch?”

Tôi thở phào một hơi, nhẹ gật đầu:

“Đúng vậy, chúng tôi đã lên kế hoạch suốt hơn hai mươi năm, chỉ để đợi ngày hôm nay.”

“Chiêu Đệ thật ra không bị thương. Cô ấy quấn vài túi máu giả quanh bụng, diễn cảnh đó chỉ để được rời khỏi hiện trường. Ở đây quá nguy hiểm, tôi sợ cô ấy thật sự bị hại.”

Cảnh sát thở dài, vỗ vai tôi, dịu giọng: “Cô vất vả rồi.”

Bên phía cảnh sát kinh tế đang thu dọn hiện trường.

Người nhà họ Thời và nhà họ Cố đều đã bị còng tay.

Thời Nguyệt Hoa cuối cùng cũng cúi đầu.

Tôi vô thức nở một nụ cười nhẹ:

“Tốt quá, mọi thứ sắp kết thúc rồi.”

Tôi vừa định đi cùng cảnh sát ra ngoài, thì phía sau bỗng vang lên tiếng gào giận dữ của Triệu Hưng Nguyên:

“Thời Kỳ! Mày không để tao sống, thì đừng mong sống yên thân!”

Vừa quay đầu lại, tôi lập tức bị một bóng người xông đến đè ngã.

Tiếng dao xuyên vào thịt vang lên chói tai trong tai tôi.

Nhưng cơn đau mà tôi tưởng sẽ xuất hiện… lại không đến.

Báo cáo