Chương 7 - Sự Thật Đằng Sau Lời Hứa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chỉ cần đầu óc nàng tỉnh táo, nàng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.”

“Nhưng mà Cảnh Uyên, ta nghe nàng hôm qua nói với khuê mật là sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Đúng vậy.

Sau bữa tiệc đầy nhục nhã ngày hôm qua ta đã chia tay với vài người bạn thực lòng yêu quý ta.

Nếu không có gì bất ngờ, ta sẽ định cư mãi ở Lạc Đô, không bao giờ quay lại kinh thành nữa.

Kỷ Cảnh Uyên bật cười khinh thường: “Nàng chỉ đang giận dỗi thôi!”

“Hơn nữa những lời này mà tới tai ngươi, chẳng phải là nàng đang muốn mượn miệng ngươi để truyền đến ta, để ta dỗ dành nàng sao?”

“Ta sẽ không dỗ nàng đâu, còn chưa gả vào đã kiêu ngạo như vậy, nếu không rèn giũa nàng, sau này gả vào chẳng phải sẽ làm loạn trời đất sao!”

Nghe hắn nói vậy, tay ta siết chặt trong lòng bàn tay.

Hóa ra trong mắt hắn, ta luôn là kẻ không hiểu chuyện, luôn là đứa bé hư.

Cho nên hắn chưa bao giờ thật sự hiểu ta.

May mắn thay, ta đã không gả cho hắn.

Không muốn nhìn thấy hắn, ta chuyển sang tửu lâu khác mua lương khô, rồi lên xe rời khỏi thành.

Rời khỏi cổng thành, ta nhìn bức tường thành đang dần nhỏ lại trong tầm mắt, trong lòng chẳng còn chút bi thương nào nữa.

Ta nghĩ, ta đã hoàn toàn buông bỏ Kỷ Cảnh Uyên, và sẽ không bao giờ yêu hắn nữa.

Một tháng sau, ta đến được Lạc Đô, Giang Minh đã chờ sẵn ở trạm dịch.

Vừa thấy ta, mắt chàng sáng rực lên, lắp bắp nói:

“Lời ta nói vẫn luôn là thật, ta vui lắm vì cuối cùng nàng chọn ta.”

“Dẫn ta đi ăn trước đi, ta đói muốn chết rồi.”

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ không giấu được sự hân hoan của chàng, ta nở một nụ cười rạng rỡ.

Chàng hoàn toàn khác với Kỷ Cảnh Uyên: hoạt bát, vui tươi, như một mặt trời nhỏ tỏa sáng không ngừng.

Là một nam tử tốt.

Trước đây vì Kỷ Cảnh Uyên mà ta luôn từ chối lời tỏ tình của chàng, nhưng chàng vẫn không bỏ cuộc.

Chàng nghiêm túc nói: “Nàng không chấp nhận ta là chuyện của nàng, theo đuổi nàng là quyền của ta!”

“Nàng yên tâm, ta chỉ âm thầm thích nàng thôi, sẽ không làm phiền đến nàng.”

Đến tửu lâu, sau khi gọi món xong, chàng đặc biệt dặn tiểu nhị không được cho ớt vào món ăn.

Ta hơi bất ngờ, bởi ta chưa từng nói cho chàng biết khẩu vị của mình, vậy mà chàng lại biết ta không ăn được cay.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, chàng cười nói:

“Mẫu thân từng dạy ta rằng, muốn theo đuổi một cô nương thì nhất định phải nhớ kỹ sở thích của nàng.”

“Từ ngày đầu nàng vào học viện, ta đã biết nàng không ăn cay, cũng không thích hương hoa hồng.”

“Những điều đó, ta đều nhớ kỹ trong lòng.”

Ta nhìn chàng, trong lòng tràn đầy cảm xúc, không biết nên nói gì.

“Cô nương cứ nhìn ta mãi thế, mặt ta có dính gì à?”

Thấy ta cứ nhìn chằm chằm, Giang Minh đưa tay sờ mặt.

“Ta đang nghĩ, chàng đúng là một lựa chọn rất tốt để làm phu quân…”

Ta chậm rãi nói.

Chàng lập tức trừng to mắt, lắp bắp:

“Ta không nghe nhầm chứ…”

“Nàng đang nói là muốn gả cho ta? Trời ơi! Ta không đang mơ đấy chứ!”

“Không biết chàng có bằng lòng cưới ta không?”

Ta nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt chàng, cũng mỉm cười chân thành.

“Bằng lòng, tất nhiên là bằng lòng!”

Chàng nhìn ta, tràn đầy yêu thương mà nói.

Trước đây ta quá cố chấp với Kỷ Cảnh Uyên, giờ nghĩ lại cũng không đáng.

Trên đời này, những nam tử tốt hơn hắn có rất nhiều!

Mà đúng lúc ta cũng có thiện cảm với Giang Minh.

11

Ta và Giang Minh nhanh chóng định thân, xác định ngày thành hôn.

Ta cũng không quên viết thư cho Kỷ bá mẫu, nói rõ lựa chọn của mình.

Bà hồi âm rất nhanh, nói dù có tiếc nuối vì ta không thể làm con dâu bà, nhưng sẽ không miễn cưỡng, còn dặn ta nhớ rằng ta mãi mãi là con gái bà.

Nhìn thư hồi âm của Kỷ bá mẫu, tảng đá cuối cùng trong lòng ta cũng rơi xuống, ta vui vẻ cùng Giang Minh chuẩn bị hôn lễ.

Thiệp mời đều do ta và chàng cùng nhau viết tay, từng nét chữ đều là vui vẻ chân thành.

Chàng còn hớn hở tự mình đi đưa thiệp, không quên khoe khoang với bằng hữu.

Trong khi chuẩn bị hôn lễ, ta cũng quay lại giảng dạy ở học viện, sống những ngày đầy đủ và bận rộn, dần dần quên mất Kỷ Cảnh Uyên.

Nhưng ta không ngờ lại có ngày gặp lại hắn.

Hắn vội vã đến tìm ta ở học viện, ta nhìn bộ dạng mệt mỏi tiều tụy của hắn, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh.

“Huynh đến đây làm gì?”

Ta mở miệng hỏi.

“Nàng gọi ta là gì?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)