Chương 4 - Sự Thật Đằng Sau Lời Hứa
“Chiêu Chiêu, ta đã đặt tiệc tiếp phong ở tửu lâu lớn nhất, bằng hữu thân quen đều đến đủ, nàng theo ta cùng đi đi.”
Giờ đây chỉ cần nhìn thấy hắn là ta đã thấy ghê tởm, vốn định trực tiếp vạch trần mọi chuyện.
Nhưng nghĩ đến bá mẫu, cuối cùng ta vẫn đồng ý.
Thôi vậy, cứ xem như là tiệc chia tay với nơi này.
Đến tửu lâu rồi, hắn lại không vào cùng ta mà nói:
“Chiêu Chiêu, nàng cứ vào trước, ta còn đợi một người bạn.”
06
Toàn bộ tầng ba đều bị Kỷ Cảnh Uyên bao trọn, ta vừa bước lên thì tiếng ồn ào lập tức ngưng bặt, tất cả ánh mắt đều dùng vẻ chờ xem kịch hay mà nhìn ta.
“Nàng ấy thật sự đến rồi à?”
“Kỷ Cảnh Uyên nói hôm nay là sinh nhật của Vân Nương, thân phận nàng không tiện tổ chức linh đình.”
“Nhân dịp này cũng coi như là mượn cớ mà chúc mừng.”
Dù khoảng cách rất xa, nhưng từ nhỏ tai ta đã thính, lời bọn họ nói ta nghe không sót một chữ.
Tim ta lại nhói lên lần nữa, ta tự giễu nghĩ: hắn đúng là biết tận dụng mọi thứ!
“Chiêu Chiêu, mau qua đây!”
Huyền An gọi ta.
Hắn là bạn chung của ta và Kỷ Cảnh Uyên, từng cùng học ở thư viện.
Nhưng hắn biết chuyện Kỷ Cảnh Uyên nạp Vân Nương làm ngoại thất mà vẫn giấu ta.
Ta cố nén cơn sóng lòng, khẽ gật đầu với hắn rồi đi đến một chỗ ngồi xuống.
Chẳng bao lâu Kỷ Cảnh Uyên quay lại, bên cạnh hắn vậy mà lại là Vân Nương!.
Thấy hai người cùng đến, không ít người cười ồ, đưa quà chuẩn bị sẵn cho Vân Nương.
Thậm chí có người trêu rằng hai người trông rất xứng đôi, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của ta.
Có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt, Kỷ Cảnh Uyên vội nói: “Hôm nay là tiệc tiếp phong cho Chiêu Chiêu, sao các ngươi cứ vây quanh ta làm gì, mau đi tặng lễ cho nàng đi?”
Nghe vậy, Vân Nương trừng mắt nhìn ta đầy oán hận.
Ta nhìn thấy cảnh buồn cười này lại thấy thật nực cười.
Rõ ràng bọn họ trước kia là bạn chung của ta và Kỷ Cảnh Uyên, từng chúc phúc cho chúng ta trăm năm hạnh phúc.
Vậy mà tất cả đều giấu ta, còn tỏ ra dửng dưng như thế.
Chẳng lẽ trong mắt họ, ta chỉ là một kẻ ngốc?
Không khí trong phòng khiến ta cảm thấy ngột ngạt, ta lấy cớ ra ngoài hít thở.
Gió lạnh thổi ngoài hành lang giúp ta thanh tỉnh hơn, vừa quay đầu lại thì thấy Vân Nương.
“Lời hôm qua ta nói, tỷ nghe rõ rồi chứ?”
“Kỷ Cảnh Uyên căn bản không yêu tỷ, tỷ còn giữ lấy danh chính thất để làm gì?”
“Nể tình tỷ muội trước kia, xin tỷ thành toàn cho muội được không?”
“Chỉ cần tỷ không lấy hắn, Cảnh Uyên sẽ cưới muội làm chính thê.”
Vân Nương nhìn ta, giọng cầu khẩn.
Ta vừa định mở miệng nói nàng ta mơ mộng, thì nàng đột nhiên đập đầu vào cây cột bên cạnh, máu đỏ thấm đầy làn da trắng như tuyết, chảy dài theo gương mặt.
Nàng ngã xuống đất, khuôn mặt đầy oan ức mà nói: “Chiêu Chiêu, muội và Cảnh Uyên thật lòng yêu nhau, muội chỉ xin một thân phận thiếp, xin tỷ hãy thành toàn!”
Tiếng nàng vang lên khiến Kỷ Cảnh Uyên chạy đến.
07
“Dương Chiêu, nàng đang làm gì vậy?”
Kỷ Cảnh Uyên xông đến đẩy mạnh ta ra, cẩn thận ôm lấy Vân Nương đang nằm dưới đất.
“Xin lỗi, Cảnh Uyên, Chiêu Chiêu đã biết chuyện của chúng ta, vừa nãy chất vấn ta.”
“Ta không kìm được mà nói thật, nhưng ta chỉ cầu xin tỷ ấy tha thứ.”
“Chàng ngàn vạn lần đừng trách tỷ ấy, chuyện này vốn là lỗi của ta.”
Vân Nương rưng rưng, bộ dạng hiểu chuyện vô cùng.
Kỷ Cảnh Uyên nghe nàng nói xong thì cơn giận bùng nổ, hắn lạnh lùng nhìn ta:
“Dương Chiêu, ta chưa từng nghĩ nàng lại là người tâm địa ác độc như vậy.”
“Cho dù Vân Nương là ngoại thất của ta thì đã sao?”
“Nam tử nạp thiếp vốn là chuyện đương nhiên, nàng – một kẻ mồ côi – có tư cách gì quản ta?”
Sắc mặt ta trắng bệch nhìn hai người trước mặt, một là người ta coi như tỷ muội,
trước khi ta rời đi còn thề thốt với ta: “Chiêu Chiêu, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ trông chừng Cảnh Uyên, không để nữ nhân khác tới gần.”
Một là vị hôn phu ta định thân từ nhỏ, là người ta yêu sâu đậm.
Hắn từng hứa với ta: “Một đời một người một đôi, đời này ta chỉ cưới mình nàng làm vợ, tuyệt không nạp thiếp.”
Vậy mà cả hai đều phản bội ta!
Ta thậm chí hoài nghi, liệu có phải từ trước khi ta rời đi, hai người họ đã qua lại rồi không?
Nhưng vì sao lại phải lừa ta?
Ta đâu có không thể sống thiếu Kỷ Cảnh Uyên.
Nếu bọn họ thật lòng yêu nhau, sớm nói ra thì ta cũng nhất định sẽ rút lui.
“Dương Chiêu, trước kia nàng vì mấy nha hoàn mà gây chuyện ta đều nhẫn nhịn, nhưng lần này nàng dám đẩy Vân Nương bị thương.”
“Mau xin lỗi nàng ấy!”
Ánh mắt Kỷ Cảnh Uyên lạnh lẽo nhìn ta.