Chương 5 - Sự Thật Đằng Sau Đứa Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đúng lúc đó, điện thoại anh ta rung lên…

Anh ta chỉ liếc qua màn hình rồi vội vàng cầm áo khoác lên:

“À… bên công ty có chút việc gấp.

Mai em nhớ đón con, chúng ta gặp nhau ở trung tâm giao dịch nhé!”

Tôi mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi.

Xem ra, anh ta không thể chờ thêm một phút nào.

Trùng hợp thay, tôi cũng vậy.

Hôm sau, chúng tôi đến sớm tại trung tâm nhà đất.

Tôi bốc số đầu tiên, chỉ mất nửa tiếng để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng.

Ngay khi căn nhà thứ ba được sang tên, điện thoại Dương Vĩ đổ chuông.

Anh ta liếc mắt nhìn qua rồi lập tức chộp lấy ba cuốn sổ đỏ:

“Bên công ty có chuyện đột xuất, tôi phải đi xử lý ngay.

Phiền mọi người nhé!”

Chưa dứt câu, người đã chạy biến khỏi sảnh lớn.

Tôi nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ta, khóe môi khẽ nhếch.

Vở kịch này, cuối cùng cũng sắp vào cao trào rồi.

8

Tối hôm trước, đoạn video Dương Vĩ “thổ lộ chân tình” cùng ảnh chụp giấy tờ chuyển nhượng, tôi đã cắt ghép lại và gửi hết cho Thanh Thanh.

Tôi tin không có “tiểu tam” nào chịu nổi cảnh tượng này: người đàn ông mình theo suốt 7 năm, lại có thể thề thốt trước mặt vợ cả rằng chưa từng yêu cô ta.

Có thể với Dương Vĩ, đó chỉ là một màn kịch ứng phó tình huống, nhưng với Thanh Thanh, đó là sự phản bội trắng trợn.

Cô ta tưởng rằng không bị ràng buộc bởi hôn nhân là được quyền muốn làm gì thì làm, nhưng cô ta đâu biết rằng, chính vì thiếu tờ giấy hôn thú đó, mỗi đồng cô ta tiêu xài suốt những năm qua đều thuộc tài sản chung vợ chồng hợp pháp.

Tôi hoàn toàn có thể dùng pháp luật để đòi lại tất cả, vì nó thuộc về tôi và con gái tôi.

Đó là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua giữa vợ cả và kẻ thứ ba.

Sau đó, tôi dắt con gái đến trung tâm đăng ký bất động sản làm thủ tục báo mất sổ đỏ.

Ba cuốn sổ đỏ trong tay Dương Vĩ lập tức mất hiệu lực.

Sau khi đưa con gái về trường an toàn, tôi đến ngay văn phòng môi giới dưới nhà để rao bán căn hộ.

Phải, Dương Vĩ muốn thế chấp nhà đứng tên con gái, còn tôi muốn bán đứt căn nhà ấy cho con.

Đúng như dự đoán, tối hôm đó Dương Vĩ gọi điện cho tôi, giọng gần như gào lên:

“Lý Mộng! Mấy bức ảnh em gửi cho Thanh Thanh là có ý gì?

Em định dồn tôi đến đường cùng sao?!”

“Ảnh nào cơ?”

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

“Em chỉ chia sẻ vài khoảnh khắc ấm áp trong gia đình thôi mà.

Chẳng lẽ cô ấy nhạy cảm quá rồi?”

“Mộng Mộng, em cho anh thêm chút thời gian, anh hứa…”

Tôi điềm tĩnh cắt ngang lời thề thốt sáo rỗng:

“Dương Vĩ, diễn từng ấy năm rồi, anh không mệt à?”

Đầu dây bên kia sững lại:

“Em… em có ý gì?”

“Tôi nói là:

Anh nên làm một người đàn ông đúng nghĩa, chịu trách nhiệm với việc mình gây ra.

Cho Thanh Thanh một danh phận đàng hoàng, đừng để con anh cả đời sống trong bóng tối.”

“Em… em định ly hôn sao?”

Giọng anh ta lập tức cao vút lên, không thể tin nổi.

Bởi suốt thời gian qua tôi luôn thể hiện sự bao dung, khiến anh ta ngộ nhận rằng tôi sẽ mãi là con ngốc cam chịu.

Anh ta không hề biết, mọi nhẫn nhịn của tôi, chỉ là vì ba căn nhà đó.

“Ngày mai, anh sẽ nhận được một món quà đặc biệt.”

Nói xong, tôi cúp máy không chút do dự.

Cuộc săn lùng được chuẩn bị kỹ lưỡng này, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)