Chương 1 - Sự Thật Đằng Sau Đứa Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nửa đêm, chồng tôi đột nhiên đẩy tôi tỉnh dậy.

Anh ta nói với tôi rằng con trai gây chuyện bên ngoài, cần 600.000 để bồi thường.

Tôi chết sững:

“Chúng ta làm gì có con trai?”

Anh ta mặt dày trả lời:

“Sợ em sinh đứa thứ hai vất vả nên anh nhờ thư ký sinh giúp một đứa. Tuy không phải em sinh, nhưng cũng là con em, sau này anh sẽ không để em thiệt thòi!”

“Chát!”

Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta:

“Dương Vĩ! Anh nói lại lần nữa thử xem!”

Anh ta lập tức bóp chặt cổ tay tôi:

“Đừng điên! Huyền Huyền là con trai anh, em là vợ anh, nuôi nó là chuyện hiển nhiên!”

Nói xong, anh ta đập cửa bỏ đi, chỉ còn tôi đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy.

Hai mươi năm hôn nhân, đổi lại là sự phản bội mà anh ta cho là đương nhiên.

Về sau, tôi khiến anh ta mất trắng tất cả.

Còn anh ta, phải quỳ gối cầu xin tôi quay lại.

1

Hôm sau, tôi đi thẳng đến đồn công an, đập quyển sổ hộ khẩu lên bàn:

“Làm phiền kiểm tra giúp thông tin con cái đứng tên Dương Vĩ.”

Một chú công an ngẩng đầu nhìn tôi:

“Xin lỗi chị, không phải thân nhân trực hệ thì cần sự đồng ý của người giám hộ.”

Tôi tức đến bật cười.

Tối qua lúc đòi tiền tôi, có ai hỏi tôi có đồng ý không?

“Chào anh, tôi là vợ chính thức của Dương Vĩ.

Bây giờ đứa con riêng của anh ta gây họa cần bồi thường, tôi có quyền biết sự thật chứ?”

Các chú bàn bạc với nhau một lúc rồi lấy hồ sơ ra.

Tôi nhận lấy tập tài liệu, tay khẽ run lên —

Trên đó ghi rõ ràng tên Dương Vĩ và một người phụ nữ khác, cùng giấy khai sinh của đứa con trai họ.

Trước mắt tối sầm, suýt chút nữa tôi ngất xỉu.

Chú công an vội đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi:

“Chị ơi, chị không sao chứ?”

Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận:

“Cảm ơn. Tôi muốn tố cáo chồng tôi tội kết hôn trái phép, ngoài ra, tôi cũng muốn xin đóng băng toàn bộ tài sản chung của hai vợ chồng.”

Chú công an gật đầu:

“Chị hãy bình tĩnh. Dù có tố cáo, thì vụ của Lưu Tử Huyền chị vẫn phải phối hợp xử lý.

Ngoài ra, chị có bằng chứng cho thấy Dương Vĩ kết hôn bất hợp pháp không?”

Tôi sửng sốt:

“Chẳng lẽ đứa con riêng đó không đủ làm bằng chứng sao?”

Chú công an lắc đầu:

“Không đủ. Chị cần cung cấp bằng chứng họ sống chung với nhau như vợ chồng — ví dụ ảnh cưới, hợp đồng thuê nhà chung, hoặc lời chứng của hàng xóm.”

Tôi như người mất hồn bước ra khỏi đồn. Ngay lúc đó, điện thoại reo —

Giọng Dương Vĩ vang lên như đòi mạng:

“Tiền đâu? Mau đưa cho tôi! 600.000! Đừng để tôi phải nói lần hai!”

“Tôi muốn gặp cô ta!”

“Ai cơ?”

Đầu dây bên kia ngạc nhiên.

“Cái con tiện đó! Nếu nó muốn tiền, thì bảo nó đến Starbucks trước cổng cho tôi.

Tôi muốn xem nó mặt dày đến mức nào mà dám dụ dỗ chồng người khác!”

“Lý Mộng, tôi cảnh cáo cô, đừng có thách thức giới hạn của tôi, tôi…”

Tôi lập tức ngắt cuộc gọi, thở hắt ra một hơi dài.

Giờ chỉ cần nghe thấy giọng hắn là tôi muốn cầm dao đâm người!

Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại —

Nụ cười của con gái hiện lên, khiến mắt tôi nhòe đi.

Mãn Mãn từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi vặt.

Đồng phục giặt đến bạc màu cũng không đòi thay mới.

Thì ra, từng đồng mẹ con tôi tiết kiệm, đều bị tên súc sinh đó mang đi nuôi cái nhà bên ngoài.

Tôi quay đầu lao thẳng vào trung tâm thương mại, bước vào tiệm vàng.

Rút hết toàn bộ khoản tiết kiệm khẩn cấp.

“Gói giúp tôi mấy chiếc vòng vàng này. Cảm ơn.”

Cầm mấy chiếc vòng nặng trĩu trên tay, lòng tôi mới thấy yên ổn đôi chút.

Những năm qua tôi sống thế nào?

Thắt lưng buộc bụng để thằng khốn đó vui vẻ bên ngoài sao?

2

Tới nơi hẹn, tôi đẩy cửa kính Starbucks.

Ngay lập tức nhìn thấy Dương Vĩ và con nhỏ tên Thanh Thanh —

Cô ta đúng là trẻ đẹp, làn da trắng như sứ.

Phản chiếu trong tấm kính, gương mặt tiều tụy của tôi trở nên đối lập rõ rệt với cô ta.

Dương Vĩ nhìn thấy tôi thì như bị điện giật, lập tức buông tay cô ta ra:

“Mộng Mộng, em… em đến rồi.”

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt:

“Nói thẳng đi, con rơi của cô đã gây ra chuyện gì?”

Đồng tử cô ta co lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Còn Dương Vĩ thì lúng túng hắng giọng:

“Mộng Mộng, em nói nhỏ chút đi… Dù sao thì… ở đây không tiện.”

Tôi cười khẩy:

“Dắt tiểu tam ra nơi công cộng bàn chuyện bồi thường cho con rơi, rồi còn bắt tôi chú ý hình ảnh?”

Tôi quay sang nhìn người phụ nữ kia:

“Cô gái à, tôi thật lòng thấy tiếc cho cô.

Thanh xuân tươi đẹp thì mất, danh tiếng cũng tiêu tan, con thì cũng sinh rồi.

Giờ vì chút 600.000 mà phải khúm núm cầu xin vợ cả tha thứ?

Thật đấy, nếu chuyện này mà lan ra ngoài, cũng làm mất mặt cả ‘giới đào mỏ’ của các cô rồi đó.”

“Rầm!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)