Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Di Sản
“Dao Dao, cậu đừng giận nữa mà, Hà Thâm cũng chỉ nghĩ cho mọi người thôi. Dù gì con gái đi chơi thì cũng phải chụp ảnh, không lẽ đi rồi lại về tay không?”
“Đợi tớ về nhà sẽ gửi tặng cậu một hộp phấn Chanel được không? Lần này cho mọi người mượn chút đi, có mất miếng thịt nào đâu chứ.”
Mấy bạn cùng lớp đứng bên cạnh liền trầm trồ khen Linh Doanh rộng lượng.
Hà Thâm đã bắt đầu kéo túi trên vai tôi.
Tôi lùi một bước, mặt lạnh hẳn xuống.
“Nếu như tôi nói là thật sự sẽ mất một miếng thịt thì sao? Xin lỗi, đã bảo là không có tức là không có. Mọi người nghĩ cách khác đi!”
Tay Hà Thâm khựng lại giữa không trung, bị vả mặt khiến cơn giận bùng nổ.
“Mày bị thần kinh à? Hôm nay là ngày cả lớp đi chơi với nhau, mày nhất định phải phá hỏng tâm trạng của tụi tao mới chịu à?”
“Hồi trước mày đã lén nói xấu Doanh Doanh sau lưng, tao còn giả vờ không nghe thấy, giờ còn làm quá hơn nữa hả?”
“Không phải vì tao thích Doanh Doanh nên mày ghen tỵ đấy chứ? Mày càng như vậy, tao lại càng không thể thích mày!”
Tôi chết sững.
Trước đây chỉ vì chúng tôi cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tôi đối xử tốt hơn với cậu ta, còn tận tình kèm học không ít lần.
Vậy mà trong mắt cậu ta, lòng tốt của tôi lại trở thành… một con chó đeo bám?
Tôi bật cười vì tức, đảo mắt.
“Không thích tôi? Vậy thì mừng quá, được người như cậu thích chỉ khiến tôi buồn nôn thôi!”
“Chính cậu mới là người đầu óc bẩn thỉu, trong đầu toàn mấy chuyện trai gái. Đừng có lôi tôi xuống cùng một đẳng cấp với cậu!”
Sắc mặt Hà Thâm tối sầm, giơ nắm đấm định đánh tôi.
Linh Doanh vội bước tới cản lại, rồi quay sang tôi giải thích:
“Dao Dao, cậu đừng giận nữa, Hà Thâm không có ý đó đâu. Dù sao tụi mình cũng là bạn học, mấy chuyện thích hay không thích có gì quan trọng đâu.”
“Tớ chỉ muốn dặm lại lớp trang điểm thôi mà. Cậu nói đi, muốn điều kiện gì mới chịu cho tớ mượn đồ? Chỉ cần đừng quá đáng, tớ đều đồng ý hết.”
“Còn nhiều bạn nữ đang chờ nữa, cậu đừng khiến mọi người thất vọng mà…”
Linh Doanh tỏ ra đáng thương, kéo nhẹ ống tay áo tôi.
Cứ như thể nếu tôi không đồng ý thì chính là tội ác tày trời.
Hà Thâm thấy thế thì bật cười lạnh lùng:
“Tôi nói mà, nãy giờ không chịu mở miệng, thì ra là đang chờ cái này.”
“Mày đúng là nghèo quá hoá điên rồi! Ngay cả bạn học mà mày cũng định tống tiền? Vì tiền mà không cần sĩ diện nữa à?”
Linh Doanh sợ cậu ta nói tiếp sẽ khiến tôi tức hơn, liền kéo Hà Thâm lùi ra sau.
“Hay là thế này đi, cậu không thích phấn, tớ đổi thành một cái túi Coach tặng cậu nhé?”
Hà Thâm lập tức thấy chướng mắt, nhổ nước bọt xuống đất ngay bên cạnh tôi.
“Túi Coach á? Tôi thấy nó xứng đáng với đồ hâm hơn đấy! Mày đã bao giờ thấy con Tô Dao đeo túi chưa? Nó mà cũng đòi dùng hàng hiệu?”
Mặt tôi ngày càng lạnh, còn Linh Doanh bắt đầu cuống lên.
“Hay là… cậu không thích túi thì tớ chuyển sang lì xì một vạn được không?”
“Trường mình ở ngoại thành, không có cửa hàng cao cấp, nếu không tớ cũng chẳng làm khó cậu thế này đâu. Đồng ý đi, được không?”
Lời vừa dứt, mấy bạn nữ xung quanh cũng bắt đầu tức giận.
“Linh Doanh à, cậu đừng năn nỉ nó nữa, loại người như nó thì ngoài tiền ra chẳng còn gì!”
“Đồ rẻ tiền bán ngoài chợ có hai chục bạc mà nó đòi tống tiền cậu một vạn? Dù cậu đồng ý, tụi tớ cũng không chịu!”
“Đúng rồi đó! Ai chẳng biết nó là đồ mồ côi, tham tiền như mạng, suốt ngày bám theo Hà Thâm như con cẩu. Bây giờ bám không được thì tức điên lên rồi!”
“Không chừng nó đã tính sẵn từ trước, chờ cậu chịu cúi đầu xin nó, nó mới hả hê đấy. Cậu không được để nó toại nguyện đâu!”
Linh Doanh lập tức đỏ hoe mắt, tỏ ra đáng thương hết sức.
“Vậy… mọi người bảo phải làm sao? Không trang điểm thì cái máy ảnh tớ mang theo cũng vô ích mất.”
“Tớ đã chuẩn bị cho hôm nay cả tháng trời, chỉ mong cuối cùng được chụp một tấm hình lưu niệm với mọi người… giờ xem ra cũng không thể rồi…”
Cô ta lấy điện thoại ra, huỷ luôn đơn đặt xe.
“Thôi vậy, ai về nhà nấy nhé, buổi tụ họp hôm nay huỷ. Chờ lần sau trang điểm xong lại đi.”
Chuyến đi chơi miễn phí bị huỷ, cả đám bạn tức điên lên.
“Không đùa chứ? Tao đứng phơi nắng ba tiếng đồng hồ rồi đó, vậy là công cốc hả?”
“Tô Dao, sao mày nhỏ nhen vậy? Dùng chút đồ trang điểm có chết ai đâu!”
“Nghèo thì đã đành, lại còn lắm chuyện với nhõng nhẽo. Bây giờ tao mới hiểu tại sao mày không có nổi bạn trai. Cả đời này cũng chẳng có thằng nào mù đến mức thích mày đâu!”
“Mày mồ côi là đáng đời đấy! Loại người như mày có bố mẹ cũng chẳng sống được lâu!”
Bị đâm trúng nỗi đau, tôi cũng bốc hoả.