Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh em bây giờ là quản lý cấp cao trong công ty, lương năm cả triệu tệ, ngoài kia khối cô trẻ trung xinh đẹp xếp hàng chờ gả cho ảnh!”

“Nếu chị cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng bị đá ra khỏi nhà!”

Lương năm triệu?

Tôi suýt bật cười.

Cái chức “quản lý cấp cao” mà Lý Cường có được, chẳng qua là tôi âm thầm sắp xếp cho anh ta một vị trí rảnh rỗi không ai ngó ngàng.

Khả năng của anh ta thế nào, tôi còn lạ gì.

Không có tôi chống lưng, đến thử việc còn chẳng qua nổi.

“Ồ? Thế à?”

Tôi tìm một tư thế thật thoải mái rồi ngồi xuống.

“Đã vậy thì để anh ta về ngay bây giờ đi, đuổi tôi ra khỏi nhà xem sao.”

“Tôi cũng muốn biết, không có tôi, nhà họ Lý các người còn có thể phong quang được mấy ngày.”

Lý Nhạc như nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ, phá lên cười sằng sặc:

“Ha ha ha, mọi người nghe chưa? Cô ta nói không có cô ta thì nhà mình toang luôn!”

“Ôi trời ơi cười muốn rụng cả răng, Thẩm Ninh, chị thật sự tưởng cái lương ba nghìn tệ mỗi tháng của chị là trụ cột trong nhà này hả?”

Mẹ chồng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Không biết tự soi gương xem mình là cái thứ gì, mà cũng dám nói mấy lời to tát như thế.”

“Mau gọi cho Lý Cường, bảo nó về thu dọn cái đứa đàn bà điên này đi!”

Không cần họ gọi, điện thoại của Lý Cường đã gọi tới.

Hiển nhiên là Lý Nhạc vừa rồi nhân lúc hỗn loạn đã gửi tin mách lẻo cho anh ta.

Tôi bắt máy, còn chưa kịp nói gì, Lý Cường đã gầm lên như sấm:

“Thẩm Ninh em làm đủ chưa? Kêu mua cái đồ thôi mà cứ trì hoãn, giờ còn dám cãi mẹ?”

“Em không muốn sống nữa hả!”

Tôi vẫn bình tĩnh đáp lại:

“Lý Cường, tốt nhất anh về đây một chuyến.”

“Có vài món nợ, chúng ta nên tính cho rõ ràng.”

Lý Cường im bặt mấy giây, có vẻ bất ngờ vì thái độ cứng rắn của tôi.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại trở lại cái giọng kẻ cả ngạo mạn quen thuộc:

“Được, cô cứ chờ đó cho tôi!”

“Tôi cũng có chuyện cần thông báo với anh.”

Tôi vừa dứt lời, Lý Nhạc đã nhìn tôi với vẻ hả hê ra mặt:

“Nghe thấy chưa? Anh tôi sắp về dạy dỗ chị rồi đó!”

“Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi mẹ, đặt lại hết mấy món vừa xóa đi, biết đâu tôi còn nể tình xin hộ cho chị một câu.”

Tôi chẳng thèm để ý, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đã buông xuống, đèn đuốc rực rỡ khắp phố.

Khoảnh khắc này, chính là thời điểm sôi động nhất của đêm hội 11/11.

Cũng là lúc đế chế thương mại điện tử “Tập đoàn Ninh Vân” mà tôi dốc lòng sáng lập đang hoạt động hết công suất.

Vậy mà tôi—người sáng lập ra cả một tập đoàn—giờ đây lại bị nhốt trong căn nhà đầy rẫy mưu tính này, ép phải thanh toán một giỏ hàng ba trăm nghìn tệ.

Thật nực cười.

Nửa tiếng sau, tiếng động cơ ô tô gầm rú vang lên trước cổng.

Nghe âm thanh, rõ ràng không chỉ có một chiếc.

Lý Nhạc phấn khích lao ra đón:

“Chắc chắn là anh tôi về rồi! Chị dâu, đời chị đến đây là hết!”

Cửa lớn mở ra, Lý Cường bước vào.

Đi sau anh ta là một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, chiếc túi trên tay trị giá sáu con số.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, mắt Lý Nhạc sáng rực:

“Ái chà! Đây chẳng phải là chị Linh Thanh Thanh sao?”

“Anh, sao anh lại đưa chị Thanh Thanh về nhà thế?”

Lý Cường nhìn người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt chiều chuộng, sau đó quay sang tôi, ánh mắt lạnh như băng.

“Thẩm Ninh, tôi chính thức thông báo với cô.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Giọng điệu khi nói ra hai chữ “ly hôn” nhẹ bẫng như thể đang bàn xem tối nay ăn gì.

Linh Thanh Thanh thì lại dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn tôi:

“Chào cô Thẩm, lần đầu gặp mặt.”

“Thường ngày anh Cường hay nhắc đến cô, bảo cô là người… rất ‘giản dị’.”

Cô ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “giản dị”, ánh mắt lướt qua bộ đồ ở nhà vài chục tệ tôi đang mặc.

Lý Nhạc lập tức xán lại:

“Chị Thanh Thanh à, chị đừng tâng bốc chị ta nữa, giản dị cái gì mà giản dị, rõ ràng là nghèo kiết xác thì có!”

“Chị không biết đâu, vừa rồi chỉ bảo chị ta mua mấy món đồ cho nhà, chị ta keo kiệt tới mức làm trò cười cho cả đám.”

Mẹ chồng cũng cười toe toét, nắm tay Linh Thanh Thanh mà niềm nở hỏi han:

“Ôi chao, đây là Thanh Thanh đấy à? Quả nhiên là xinh đẹp, gấp trăm lần cái sao chổi kia!”

“Mau vào ngồi, đừng để bị thứ âm khí nào đó xui xẻo lây sang.”

Tôi lạnh lùng nhìn cả vở kịch hề trước mắt, trong lòng không gợn sóng.

Thì ra cái gọi là “có chuyện muốn thông báo”, chính là dắt tiểu tam về tận nhà ép vợ nhường chỗ.

“Lý Cường, đây là cái gọi là ‘anh bận’ của anh đấy à?”

Tôi chỉ vào Linh Thanh Thanh, giọng bình thản.

Lý Cường bực bội nhíu mày, rút từ cặp tài liệu ra một xấp giấy, ném lên bàn trà:

“Đây là đơn ly hôn, cô ký đi.”

“Nhà và xe đều là tài sản trước hôn nhân của tôi, không liên quan đến cô. Tiền lương bèo bọt của cô tôi không thèm, giữ mà tiêu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)