Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
Trước khi kết hôn, cô ấy đã nói rõ, không muốn sống chung với bố mẹ tôi, vì thế chúng tôi mới mua thêm một căn nhà.
Giờ cô ấy lại nói sẽ chăm sóc bố mẹ tôi? Tôi làm sao tin nổi?
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Bố mẹ tôi không cần em chăm sóc.”
Vợ gật đầu:
“Vậy thì ra tòa thôi.”
Tôi hít một hơi lạnh, không thể tin nổi mà nói với cô ấy:
“Giờ em biết anh bị u ,ng th ,ư dạ dày, mà vẫn muốn kiện anh ra tòa?”
Mẹ vợ bực bội nói:
“Nói chuyện đàng hoàng không hiểu, thì để chúng tôi nói trắng ra nhé? Giờ anh đã mắc b ,ệnh rồi, nếu chúng tôi kiện vài năm, kéo dài thời gian, anh liệu giữ được tài sản này không?”
Cô ta càng nói càng kích động, thậm chí còn chỉ tay vào mũi tôi, tiếp tục mắng:
“Đến lúc đó anh chết rồi, chẳng phải bố mẹ già của anh lại đến kiện tụng với chúng tôi à? Lẽ nào chúng tôi lại sợ họ sao?”
Lửa giận bùng cháy dữ dội trong lòng tôi.
Cả nhà này đúng là lũ vong ân bội nghĩa. Nghĩ mà xem, trước đây tôi còn định bán căn nhà cũ để cứu mạng cô ta.
Vợ tôi nói:
“Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với anh ấy, để con nói chuyện chân tình với anh ấy.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy chân thành.
Nhưng gương mặt từng khiến tôi say mê ấy, giờ nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm.
Cô ấy nghiêm túc nói:
“Hay là chúng ta thử đặt mình vào vị trí của nhau đi? Nếu hôm nay người bị bệnh là em, thì em cũng sẽ để lại phần lớn tài sản cho anh, vì em hy vọng sau khi em mất, anh có thể chăm sóc cha mẹ em.”
Mẹ vợ vội chen vào:
“Đấy, con xem con gái mẹ biết nghĩ chưa? Còn con thì sao? Con không thấy xấu hổ à? Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ cho mình thôi!”
Tôi đáp lại:
“Con nghĩ là vợ chồng nên cùng nhau vượt qua hoạn nạn.”
Vợ tôi lắc đầu:
“Anh nói thế quá ngây thơ.”
Tôi hỏi lại:
“Sao lại là ngây thơ?”
Cô ấy nói:
“Vợ chồng cùng vượt qua hoạn nạn, nghe qua thì có vẻ không sai. Nhưng thật ra, đó chỉ là cách anh kéo em vào để gánh cái hoạn nạn của riêng anh.”
“Nếu em tiếp tục ở bên anh, em sẽ phải tiêu tốn tuổi thanh xuân tiêu tán hết số tiền tiết kiệm, cuối cùng trở thành một người già nua, trắng tay. Đến khi anh nhẹ nhàng rời khỏi thế gian này, thứ anh để lại cho em là gì? Đó là điều anh muốn sao?”
Từng lời của cô ấy như những nhát dao đâm vào tim tôi.
Ban đầu tôi nghĩ, nếu vợ tôi bị bệnh, tôi sẵn sàng dốc hết tất cả để cứu cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ, nếu đổi lại là tôi bệnh, phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là sợ bị liên lụy.
Tôi thở dài, buồn bã nói:
“Vợ chồng sao lại gọi là liên lụy? Rõ ràng ta đã hứa rằng dù nghèo khó hay bệnh tật cũng không rời xa nhau mà.”
Vợ tôi lắc đầu:
“Là anh nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Để em nói cho anh biết, nếu chúng ta không ly hôn, sau này sẽ có biết bao điều đáng sợ xảy ra.”
Tôi không hiểu sao lại đến mức “đáng sợ”, nhưng vợ tôi cực kỳ nghiêm túc nói:
“Ban đầu, em sẽ ở bên cạnh anh để điều trị. Nhưng càng về sau, tiền tiết kiệm sẽ càng hao hụt, thậm chí còn phải gánh nợ, bán nhà bán xe. Đến lúc đó anh nghĩ cuộc sống của chúng ta còn dễ chịu nữa không?”
Tôi không nói gì, bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh mà vợ tôi mô tả.
Cô ấy nói tiếp:
“Đến lúc đó, anh bệnh nặng đến mức không đi nổi, em phải cõng anh đến bệnh viện, mà lại không có xe, gặp hôm mưa gió, em còn phải cõng anh đi xe buýt, có khi còn phải lau phân lau nước tiểu cho anh… Một cuộc sống như vậy ngày qua ngày, anh không cảm thấy áy náy sao?”
Tôi không nhịn được nói:
“Việc điều trị vẫn còn có cơ hội mà, chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này, biết đâu tương lai sẽ tốt hơn.”
Vợ tôi thấy tôi vẫn cãi lại, đột nhiên nói:
“Nhưng tại sao em lại phải dùng cả phần đời còn lại của mình để đánh cược một khả năng không chắc chắn như thế?”
Chỉ một câu đơn giản ấy thôi, nhưng đã khiến lòng tôi lạnh toát.
Vợ nói tiếp:
“Thắng cược thì không sao, nhưng nếu thua thì sao? Nếu thua, thì cái giá là cả cuộc đời em. Anh luôn mồm nói cùng nhau đối mặt, thật ra chẳng phải cũng chỉ là ích kỷ thôi sao? Từ đầu đến cuối anh chỉ nghĩ đến việc bắt em phải hy sinh!”
Cô ấy nói đến mức bật khóc, nức nở nói:
“Em cũng là con người mà, trước khi anh nghĩ đến việc sống tiếp, sao anh không nghĩ rằng em cũng chỉ là một người bình thường! Em cũng muốn có một cuộc sống bình yên hạnh phúc cơ mà!”
Mẹ vợ lập tức đưa khăn giấy cho vợ, giúp lau nước mắt.
Bà ấy vỗ vai con gái, dỗ dành:
“Con người này đúng là chẳng biết điều, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến mình, chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của con cả.”
Vợ tôi càng khóc càng thảm, cuối cùng còn òa lên nức nở:
“Tại sao em lại phải dùng mấy chục năm cuộc đời để đánh cược một khả năng nhỏ nhoi của anh chứ? Yêu thì có nghĩa là phải kéo em xuống theo sao?”
Tôi nhìn cô ấy đang khóc, trong đầu lặp đi lặp lại những lời cô ấy nói.