Chương 4 - Sự Thật Đằng Sau Chiếc Cửa
“Em học chuyên ngành chăm sóc hậu sản, nhìn trạng thái của chị Tô hiện giờ, chắc chắn là bị trầm cảm sau sinh rồi. Em bé còn nhỏ như vậy, tốt nhất nên để người có chuyên môn chăm sóc thì hơn.”
Vài bà cô hàng xóm lập tức gật gù tán đồng:
“Con bé nói đúng đấy, cô Tô nên suy nghĩ lại.”
“Có chuyên môn vẫn hơn, việc gì ra việc đó mà.”
“Cô Tô nhìn thực sự không được khỏe lắm.”
Hai người này phối hợp nhịp nhàng, rõ ràng mục tiêu là con gái tôi.
Tô Thiên Hành lạnh lùng nhìn vở kịch này, giọng băng giá vang lên:
“Cô ấy có bị trầm cảm sau sinh hay không, chẳng lẽ Cố Hạo anh không rõ?”
Nụ cười của Cố Hạo lập tức đông cứng.
“Cho dù có trầm cảm, chẳng phải cũng là do người làm chồng như anh gây ra sao?!”
Lời của Tô Thiên Hành khiến sắc mặt của Cố Hạo tái mét ngay tức thì.
Tôi hít sâu một hơi, ôm chặt con gái bước ra ngoài:
“Cố Hạo, nghe nói anh rất quan tâm đến việc cô ta đến nhà tôi lúc nào nhỉ?”
Giọng tôi vô cùng bình thản: “Tôi muốn ly hôn.”
Cố Hạo cuống quýt muốn biện minh:
“Anh… anh đâu biết cô ấy sẽ đến, anh cũng chỉ vừa nhận được cuộc gọi thôi mà…”
Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn vừa chụp lại:
“Vậy anh giải thích đi – vì sao trong lịch sử trò chuyện WeChat của hai người, rõ ràng tối hôm qua hai người đã lên kế hoạch cho hôm nay?”
Tôi quay màn hình về phía đám đông đang theo dõi:
“Còn những lời lẽ sến súa này thì sao? ‘Anh yêu ơi’, ‘bảo bối của em’ – đây là kiểu chăm sóc chuyên nghiệp đấy à?”
Từng dòng chữ trơ trẽn, từng bức ảnh không thể chấp nhận nổi hiện rõ mồn một.
【Anh Hạo ơi, anh không tới tìm em, em sẽ đến tìm anh đó~ Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi!】
【Sắp rồi, bảo bối à, sổ sách công ty anh sắp sửa hoàn tất. Con ngốc đó đến giờ vẫn bị anh che mắt.】
【Thế còn vợ và con gái anh thì sao? Em muốn danh chính ngôn thuận, không muốn làm mẹ kế đâu.】
【Ai biết được họ có gặp “tai nạn” gì không? Đợi chúng ta cầm được tài sản nhà họ Tô, em muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được.】
Thời gian hiển thị — chính là tối hôm qua.
Đám đông đang đứng xem lập tức nổ tung:
“Trời ơi, sốc quá rồi! Anh Cố ngoại tình thật sao?!”
“Vợ vừa mới sinh xong mà đã phản bội, quá khốn nạn!”
“Cái gì mà ‘không chừng có tai nạn’? Đây là đang xúi giục phạm tội còn gì!”
Sắc mặt Cố Hạo tái mét, mồ hôi túa ra khắp trán.
Lâm Vũ Hân thì sợ đến mức mặt không còn chút máu, còn định giật điện thoại từ tay tôi:
“Chị nói bậy gì đó! Mấy tin nhắn này là giả!”
Cuối cùng thì Tô Thiên Hành cũng nổi giận.
Ông tát mạnh một cái vào mặt Cố Hạo: “Súc sinh! Mày thật sự không còn thuốc chữa! Tao sẽ truy cứu đến cùng! Pháp luật sẽ cho tụi mày cái giá phải trả!”
Ông quay sang Lâm Vũ Hân, ánh mắt sắc như dao:
“Còn cô – con sói mắt trắng! Từ hôm nay, tất cả hỗ trợ học bổng dành cho cô sẽ bị cắt bỏ!”
“Nếu còn dám xuất hiện trước mặt con gái tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hậu quả!”
Lâm Vũ Hân hoàn toàn hoảng loạn, cố gắng biện minh:
“Chủ tịch Tô! Ngài hiểu lầm rồi! Em thật sự là vì lòng tốt…”
“Đủ rồi!” Tô Thiên Hành quát lớn, “Biến ngay lập tức! Không thì đừng mong tiếp tục ở lại trường!”
Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, áp giải Lâm Vũ Hân về phía thang máy.
Cố Hạo vội vàng chạy đến:
“Vợ ơi, em nghe anh giải thích! Tất cả chỉ là hiểu lầm!”
“Anh với cô ta thật sự không có gì! Những tin nhắn đó chắc chắn là có người cố tình hãm hại anh!”
Anh ta còn định lật lọng!
“Hãm hại anh à?” Tôi cười lạnh một tiếng. “Vậy những bức ảnh kia là photoshop? Còn mấy địa điểm hẹn hò là người khác thay anh đến sao?”
Ánh mắt Cố Hạo hiện rõ sự bối rối, vươn tay định nắm lấy tay tôi:
“Tình Tình, em nghĩ đến con gái chúng ta đi, em không muốn con lớn lên thiếu tình thương của cha đúng không?”
Tôi chán ghét hất tay anh ta ra, ôm chặt con gái trong lòng.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi lùi lại một bước. “Loại người như anh không xứng làm cha của con bé!”
Tô Thiên Hành chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu, hai vệ sĩ lập tức hiểu ý, bước tới giữ chặt hai bên lôi Cố Hạo đi.
“Khoan đã! Tôi còn chưa nói xong!” Cố Hạo giãy giụa, nhưng làm sao địch lại được hai vệ sĩ chuyên nghiệp.
Tô Thiên Hành bước đến trước mặt anh ta, giọng lạnh như băng:
“Tôi sẽ khiến anh tay trắng. Còn bây giờ, cút đi cho tôi.”
Cố Hạo lập tức chết sững.
“Bố! Bố không thể làm vậy được! Sao lại nói là tay trắng?!” Anh ta ra sức vùng vẫy, “Cho dù có ly hôn, con cũng có quyền chia tài sản!”
Tô Thiên Hành bật cười khinh miệt: “Chia tài sản? Anh có tư cách gì? Gặp nhau ở tòa đi.”
Hai vệ sĩ bắt đầu kéo Cố Hạo ra khỏi cửa.
Anh ta vẫn không cam lòng, gào thét:
“Tình Tình! Em phải nhớ rằng anh thật lòng yêu em! Cô ta chỉ là ngoài ý muốn thôi!”