Chương 1 - Sự Thật Đằng Sau Cây Bút Đáp Án
Anh thanh mai trúc mã tặng tôi một cây bút tô đáp án, dặn dò tôi nhất định phải dùng nó khi thi đại học.
Anh ấy nói, đây là bùa hộ mệnh mà anh đã ngày đêm cầu phúc cho tôi.
Tôi cảm động nhận lấy, nhưng quay đầu liền tráo cây bút của anh.
Chỉ vì tôi vô tình nghe lén được rằng, đó là một đạo cụ tráo điểm.
Ngày thi đại học, điểm của tôi sẽ bị tráo đổi với một học sinh nghèo được anh tài trợ.
Cô ta rạng rỡ trở thành thủ khoa toàn tỉnh, còn tôi thì đến cả trường cao đẳng cũng không đủ điểm đậu.
Buồn cười thật, yêu cô ta thì tự tay tiễn cô ta vào đại học đi!
………..
1
Trước đêm thi đại học, tôi lên lầu gọi thanh mai trúc mã — Phó Tư xuống ăn cơm, lại vô tình nghe thấy giọng anh đang nói chuyện điện thoại.
“Lâm Lâm em yên tâm, anh tận mắt nhìn thấy bút tô đáp án đã được bỏ vào túi bút của cô ta rồi, em sắp có được điểm của cô ta rồi!”
“Đừng lo, Lê Vi có thể học lại thêm một năm, nhưng anh muốn học đại học cùng em.”
“Dạo này để em thiệt thòi rồi, hè này em muốn gì, anh cũng đồng ý.”
“Anh đương nhiên là nhớ em rồi, em là bạn gái anh cơ mà…”
Anh dịu dàng nói qua điện thoại, còn tim tôi thì vỡ vụn.
Vài ngày trước, Phó Tư tặng tôi một cây bút tô đáp án bình thường làm quà sinh nhật.
Giữa đống nước hoa và túi xách, món quà này đặc biệt có vẻ keo kiệt.
Mấy cô bạn thân không nhịn được mà châm chọc: “Đại thiếu gia Phó sắp phá sản rồi à? Ra tay cũng rộng rãi thật đấy, chắc tốn tận năm tệ?”
Mắt vài người nhìn nhau, trong đáy mắt viết rõ chữ “không vừa mắt”.
Anh chỉ cười nhạt, cầm cây bút tô lên giải thích với tôi:
“Vi Vi, anh biết món này không đắt, nhưng đây là cây bút anh đã quỳ lạy cầu phúc suốt một tháng để tặng em.”
“Thi đại học sắp đến rồi, mong em có thể một lần đoạt giải cao.”
Mọi người xung quanh lập tức im bặt, không ngờ đằng sau món quà sơ sài ấy lại là một tấm chân tình.
Ai cũng nói Phó Tư là bông hoa lạnh lùng cao ngạo, không có tình cảm.
Giờ nhìn lại, thì ra cuối cùng anh cũng động lòng với tôi.
Tôi cảm động nhận lấy cây bút, hứa với anh sẽ dùng thật cẩn thận.
Sau nhiều năm, Phó Tư lần nữa nở nụ cười với tôi.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, càng lúc càng lớn.
Biết nhau từ nhỏ, tôi luôn âm thầm thích anh.
Nửa đêm anh đau dạ dày, tôi tự mình mang thuốc đến.
Nhà anh sắp phá sản, tôi năn nỉ ba mẹ đầu tư cứu giúp.
Mấy cô bạn thân thay tôi bất bình, nói anh không đáng để tôi làm vậy.
Nhưng tôi lại không thể quên được chuyện hồi nhỏ, chính anh đã liều mạng cứu tôi khỏi tay bọn bắt cóc.
Lúc nhận ra, tôi đã trót đem lòng yêu anh sâu đậm.
Mọi người đều biết tình cảm tôi dành cho anh.
Thế nhưng anh luôn giữ khoảng cách, như một tảng băng vĩnh viễn không thể tan chảy.
Nhất là từ khi Trần Lâm Lâm — học sinh nghèo được anh tài trợ — chuyển đến trường chúng tôi.
Anh và cô ta như hình với bóng, kiên nhẫn giảng bài cho cô ấy, trong mắt là sự dịu dàng tôi chưa từng thấy bao giờ.
Trần Lâm Lâm tuy nhỏ nhắn nhưng rất xinh, đôi mắt nai lúc nào cũng khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ.
Cô ta lúc nào cũng rụt rè đi sau lưng anh, trông chẳng khác gì một đóa hoa trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Từ lúc đó, tôi dần nguội lòng.
Thích Phó Tư thì sao chứ? Anh không thích tôi, tôi cũng không cần phải bám riết lấy nữa.
Thế nhưng một tháng trước kỳ thi đại học, anh bỗng thay đổi.
Anh bắt đầu đợi tôi cùng vào lớp học buổi tối, còn chu đáo giúp tôi hệ thống lại các lỗi sai trong đề.
Thành tích của tôi từ chỗ chập chờn quanh mức 680, bỗng tăng vọt lên hơn 700 điểm!
Ba mẹ gọi anh đến nhà, nói là mời cơm cảm ơn.
Thực chất là âm thầm muốn se duyên cho chúng tôi.
Phó Tư kiếm cớ khéo léo tránh đi chủ đề.
Sau bữa cơm, anh kéo tôi ra ngoài dạo mát, bất ngờ nắm lấy tay tôi, trong mắt ánh lên vẻ u ám:
“Vi Vi, anh biết em nghĩ gì, nhưng… cho anh thêm chút thời gian, được không?”
“Đợi đến sau kỳ thi, anh sẽ cho em câu trả lời.”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng vào Thanh Bắc.”
Tôi gật đầu thật mạnh, học hành càng chăm chỉ hơn nữa, gần như ngày nào cũng mang theo cây bút tô đáp án anh tặng, coi như bùa hộ mệnh.
Còn Trần Lâm Lâm thì thường xuyên lặng lẽ đi một mình.
Ngay cả khi ăn cơm, cũng luôn là một mình cô ta.
Bạn thân tôi nói, cô ấy ở trường không có bạn bè, nếu Phó Tư không để ý đến cô ấy, thì chẳng còn ai ở bên nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Trước đây Phó Tư thân thiết với cô ta đến thế, sao bây giờ lại thay đổi hẳn?
Tôi nhắc đến chuyện của Trần Lâm Lâm anh chỉ đáp:
“Bây giờ trong đầu cô ấy chỉ có việc học, bạn bè hay gì đó, không quan trọng.”