Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Cái Chết
Ngay lúc ấy, pháp y bỗng cúi xuống, chú ý đến điều bất thường nơi thi thể tôi:
“Kỳ lạ, hàm trên và hàm dưới siết rất chặt, trong miệng hình như có thứ gì đó.”
Nghe vậy, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Pháp y đeo găng tay cao su, cẩn thận thử bẻ hàm dưới đã cắn chặt.
Nhưng hài cốt đã chôn năm năm, cơ mô sớm bị phân hủy sạch, khớp hàm lại đặc biệt cứng.
“Cắn quá chặt, cố gắng mở ra tại hiện trường có thể gây tổn hại.”
Pháp y lắc đầu, giọng nặng nề,
“Phải đưa về phòng thí nghiệm để giải phẫu kỹ hơn, mới biết trong đó có gì.”
Tôi vẫn đắm chìm trong đống cảm xúc hỗn loạn,
Nỗi oan khuất và căm hận to lớn như chất độc ăn mòn linh hồn, suýt nữa xé nát mảnh ý thức còn sót lại này.
Ngay lúc tôi sắp bị cảm xúc dữ dội ấy nhấn chìm, một luồng lực lượng không thể kháng cự bất ngờ túm lấy tôi.
Khi tôi “tỉnh lại”, đã thấy mình ở hành lang rực sáng đèn của Cục Cảnh sát thành phố,
Bất lực trôi nổi sau lưng một bóng dáng cao gầy.
Là vợ tôi, Trình Hiểu Vân.
Cô mặc bộ cảnh phục gọn gàng, quân hàm trên vai cho thấy cô giờ đã là thanh tra cấp cao.
Năm năm không gặp, thời gian đã xóa đi những nét non nớt cuối cùng, vẽ nên đường nét sắc sảo rõ ràng hơn,
Chỉ là trong mắt cô phủ một lớp mệt mỏi không thể xua tan, như u ám quanh năm chẳng thấy ánh mặt trời.
“Thanh tra Trình,” giọng pháp y kéo tôi ra khỏi cơn hoảng hốt,
“Kết quả sơ bộ đã có, thời gian tử vong là năm năm trước, có nhiều vết cắt do vũ khí sắc bén và dấu răng động vật, có thể xác định đây là một vụ giết người mang tính tra tấn báo thù.”
“Thông tin DNA vẫn đang đối chiếu, cần thêm thời gian. Nhưng nếu cuối cùng xác nhận đây là người trong hệ thống…”
Pháp y dừng lại, giọng trầm hẳn xuống,
“Thì khả năng cao, là một trong những nạn nhân trong vụ truy quét thất bại năm năm trước.”
Ngón tay Trình Hiểu Vân buông thõng bên người khẽ co lại, đầu ngón tay siết sâu vào lòng bàn tay.
Cô mím chặt môi thật nhanh, đường viền hàm căng cứng, dồn mọi cảm xúc xuống đáy lòng.
“Hiểu Vân?” Một giọng nam ấm áp chen vào.
Lâm Vũ Văn mặc bộ vest chỉnh tề, vừa cười vừa bước tới, vô cùng tự nhiên đưa tay khoác lấy vai Trình Hiểu Vân.
Trình Hiểu Vân không né tránh, thậm chí không quay đầu nhìn, như thể đã quá quen với sự đụng chạm này.
Tim tôi chùng xuống nặng nề.
Lâm Vũ Văn gật đầu với pháp y, sau đó dịu giọng nói với Trình Hiểu Vân:
“Đừng nghĩ ngợi nữa, mấy ngày nay em đã làm việc liên tục vì triệt phá ổ ma túy này rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh ta ngừng một chút, giọng mang theo chút thân mật,
“Hơn nữa, Nhược Nhược đang nhớ em đấy, không thể cứ phiền sư phụ mãi được. Con bé cần mẹ mà.”
Trình Hiểu Vân im lặng vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhìn động tác của cô ấy, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Một suy đoán không thể chịu đựng nổi bùng lên trong đầu tôi mà không thể khống chế.
Linh hồn tôi bất giác theo họ trở về ngôi nhà mà tôi từng quen thuộc đến tận xương tủy.
Cửa vừa mở, một bé gái buộc tóc hai bên tung tăng chạy ra, trong trẻo gọi lớn:
“Ba! Mẹ!”
Sự mệt mỏi đóng băng trên mặt Trình Hiểu Vân lập tức tan rã, cô cúi xuống ôm lấy con gái, giọng nói dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe thấy:
“Hôm nay Nhược Nhược ở trường có ngoan không?”
Lâm Vũ Văn mỉm cười đi theo, đưa tay nhéo má con bé, giọng cưng chiều pha chút trêu ghẹo:
“Ngoan gì chứ, cô giáo lại bảo con bé giành đồ chơi với bạn, nghịch như quỷ, chẳng có tí dáng dấp con gái gì cả.”
Lúc này, sư phụ bưng canh từ bếp ra, gọi với ra:
“Về đúng lúc lắm, mau rửa tay ăn cơm.”
Vừa lau tay vừa cầm điện thoại,
“Để ta giục thằng nhóc A Minh một tiếng, chắc lại lấy mì gói lấp bụng rồi.”
Điện thoại kết nối, sư phụ cau có nói vào máy:
“Về ăn cơm ngay!”
“Được rồi được rồi, chẳng phải thầy hiểu con quá còn gì? Chờ chút, để Vũ Văn mang qua cho con.”
Ở đầu dây bên kia, giọng Thẩm Minh vang lên kèm theo tiếng cười:
“Cảm ơn sư phụ, vẫn là sư phụ thương con nhất! Thay con cảm ơn anh!”
“Thằng nhóc thối, chỉ được cái dẻo miệng.”
Sư phụ vừa cười vừa mắng, cúp máy xong quay đầu dặn dò Lâm Vũ Văn đầy tự nhiên:
“Vũ Văn, vất vả cậu chạy một chuyến, đưa đồ ăn nóng cho A Minh, thằng bé mà đã chăm chú xem hồ sơ thì kiểu gì cũng quên ăn.”
Lâm Vũ Văn nhận lấy bình giữ nhiệt, đáp lại trôi chảy vô cùng:
“Nên mà.”
Giọng điệu thân thiết tự nhiên của họ, như thể cuộc đối thoại và phân công kiểu này đã diễn ra hàng trăm hàng ngàn lần.
Tôi trôi nổi giữa không trung, đờ đẫn nhìn cảnh tượng ấm áp bên dưới.
Tên hung thủ đã thiết kế giết tôi, giờ đường đường chính chính chiếm lấy vị trí của tôi, hưởng thụ sự quan tâm và cách xưng hô vốn thuộc về tôi.
Còn người thân yêu của tôi, lại bình thản chấp nhận tất cả những điều này!
Một cơn đau đớn xé nát linh hồn bùng nổ từ sâu thẳm,
linh hồn tôi như bị ném vào máy xay thịt, suýt nữa nghiền nát chút ý thức còn sót lại.
Sư phụ còn đang dặn dò em trai tôi, giọng nói đầy quan tâm:
“Phá án đương nhiên quan trọng, nhưng thân thể là vốn liếng, giống như Thẩm Khâm…”
Tên tôi như một nốt dừng lạnh lẽo, đột ngột cắt đứt không khí ấm áp đang lan tỏa trong phòng khách.
Tất cả âm thanh lập tức im bặt.
Giữa bầu không khí chết lặng nghẹt thở ấy, con gái chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi:
“Mẹ ơi, Thẩm Khâm là ai vậy? Sao ai cũng im lặng rồi?”
Cánh tay Trình Hiểu Vân đang ôm con gái bỗng siết chặt, sắc mặt trong chớp mắt trắng bệch đến đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Lâm Vũ Văn cũng cứng đờ tại chỗ.
Con bé dường như nhận ra bầu không khí thay đổi đột ngột, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.