Chồng tôi có một cô thư ký riêng, trẻ trung xinh đẹp. Hôm đó, cô ta lái xe ẩu, vượt đèn đỏ rồi tông thẳng vào cha chồng tôi.
Thế mà sau cùng, tòa lại kết luận rằng cha chồng tôi cố tình “ăn vạ giao thông”.
Tôi đã sáu lần đứng đơn kiện, nhưng cả sáu lần đều bị bác bỏ.
Ngay khi nắm được bằng chứng then chốt, chuẩn bị cho lần kháng cáo thứ bảy, thì tôi lại phát hiện… th//i th//ể của cha chồng đã bị đán/h cắp mất.
Tôi còn chưa kịp gọi báo cảnh sát, thì chồng tôi – Phó Kim Châu, người được mệnh danh là “luật sư vàng” với vẻ ngoài chính trực – đã bước vào, ném trước mặt tôi một xấp tiền ba vạn tệ:
“Cô nên hiểu, tôi chưa từng thua bất cứ vụ kiện nào. Cô có cầm bao nhiêu bằng chứng đi nữa, thì vụ này bố cô cũng đừng mong thắng.
Tôi nói ông ta ăn vạ, thì ông ta phải là ăn vạ. Cô cứ kháng cáo mãi chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền bồi thường thôi. Th//i th//ể của ông ta, tôi đã cho người đem bán ở chợ đen rồi, được tổng cộng ba vạn. Coi như tận dụng nốt giá trị cuối cùng của cái mạng đó.”
“Còn Giao Giao, đừng làm phiền cô ấy nữa. Người ta đã không bắt cô trả phí sửa xe là tốt lắm rồi.”
Thì ra, bấy lâu tôi cứ không hiểu vì sao Phó Kim Châu luôn một mực bênh vực người gây ta//i nạ//n—hóa ra, anh ta tưởng người mất là cha ruột tôi.
Tôi đẩy lại số tiền về phía anh ta, giọng khẽ khàng:
“Số tiền này, anh giữ lại đi. Tôi không xứng để nhận.”
Bình luận