Chương 7 - Sự Thật Đằng Sau Bản Lý Lịch

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi khuyên anh một câu, nếu không muốn ngồi tù cả đời thì tốt nhất nên hợp tác.”

“Lan Lan, con gái, về nhà với ông.”

Có ông ngoại ra mặt, chẳng ai dám ngăn cản.

Cả hội trường chỉ còn lại tiếng khóc lóc cầu xin của Giang Hồng Lãng quỳ dưới đất, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Về đến nhà, mẹ tôi thẳng tay bán luôn căn nhà từng là tổ ấm gia đình.

“Thật ra mẹ chỉ muốn đốt quách nó đi.” – bà nói – “Nhưng đốt nhà là phạm pháp. Mẹ còn phải sống để chăm sóc con gái mẹ nữa chứ.”

Tôi cay sống mũi, nhào vào ôm mẹ:

“Con cũng sẽ luôn ở bên mẹ!”

“Có con ở đây, mẹ sẽ không bao giờ phải buồn nữa!”

Mẹ tôi mỉm cười, không nói gì thêm.

Tối hôm đó, hiếm hoi tôi và mẹ cùng nằm chung giường, vừa trò chuyện vừa nhớ lại bao năm đã qua thì bị một giọng nói cắt ngang.

Giang Hồng Lãng – người vẫn chưa chính thức bị kết án – đang đứng ngoài cổng nhà tôi, gào lên khản cổ:

“Lan Lan! Anh sai rồi! Anh biết lỗi rồi thật mà! Trước đây là do bị con mụ Văn Thiến lừa thôi! Em giúp anh được không?”

“Em xin ba giúp anh đi… Anh không muốn đi tù!”

Chương 7

“Chỉ lần này thôi! Lần cuối cùng!” – ông ta kêu khóc –

“Từ nay về sau anh chỉ có một mình em! Tất cả tài sản anh sẽ để lại cho con gái chúng ta!”

Tôi nhìn mẹ, ánh mắt đầy bất lực:

“Giang Hồng Lãng chẳng phải lúc nào cũng sĩ diện lắm sao? Giờ thì phát bệnh à?”

“Mạng sống mới là thứ ông ta quan tâm nhất.” – mẹ tôi cười nhạt –

“Loại người như vậy, vì mục đích có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Nhưng chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi nữa.

Vì tất cả là do ông ta tự chuốc lấy.

Không ngờ được, khi không được vào bằng cổng chính, Giang Hồng Lãng lại chui vào biệt thự qua… lỗ chó.

Toàn thân lấm lem, ông ta gượng gạo chỉnh lại quần áo, đứng trước mặt tôi và mẹ, cố làm ra vẻ ân cần:

“Con gái à, chẳng phải trước đây bố đã nói sẽ để con làm tổng giám đốc tập đoàn sao? Con chỉ cần gật đầu, bố sẽ sắp xếp liền!”

Tôi nhếch môi:

“Tôi giờ là giám đốc điều hành của Lục Thị, thiếu gì cái công ty rách rưới của ông?”

Mẹ tôi mệt mỏi xoa trán:

“Giang Hồng Lãng, đây là lời cảnh cáo cuối cùng – đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Giang Hồng Lãng nghiến răng:

“Sao tôi lại không được gặp vợ con tôi chứ?”

Mẹ tôi càng thêm nhức đầu:

“Giang Hồng Lãng, chúng ta sắp ly hôn rồi.”

“Ông có thể bớt bám dính không? Về mà sống vui vẻ với ‘vợ thật’ và ‘con gái thật’ của ông đi!”

Giang Hồng Lãng lắc đầu như điên:

“Vợ ơi, anh với họ cắt đứt rồi! Thật đó!”

“Anh đã hủy chức vụ của họ, mấy thứ từng tặng cũng thu hồi hết!”

Tôi và mẹ không tin lời ông ta.

Nhưng ông ta lại chìa ra bằng chứng ngay trước mặt.

Văn Thiến – từng là quý bà kiêu kỳ – cùng Giang Điềm – cô con gái tự mãn – giờ đây co ro trong một tầng hầm chật chội, sống nhờ nhặt rác đổi lấy bánh bao và nước.

“Lan Lan, em thấy rõ chưa? Anh đã trừng phạt hai kẻ phá vỡ hôn nhân của chúng ta rồi.”

“Anh thề từ nay về sau sẽ không liên quan gì đến họ nữa, em tha thứ cho anh đi!”

“Anh già rồi, vào tù chắc không sống nổi đâu…”

Mẹ tôi quay đi, không nhìn ông ta thêm lần nào nữa:

“Giang Hồng Lãng, đến tận bây giờ, ông vẫn chưa biết hối cải vẫn chỉ đang bào chữa cho bản thân.”

“Lúc trước ông bảo vì Văn Thiến nên tính kế tôi, giờ lại nói vì tôi nên dày vò cô ta.”

“Thực chất, từ đầu đến cuối ông chỉ đang bao biện để bảo vệ chính mình.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)