Chương 7 - Sự Thật Đằng Sau Bản Án
Tôi nhìn thẳng vào Lưu Nhã, tiến từng bước về phía cô ta.
Cô ta lùi từng bước, cho đến khi va vào bàn.
“Cô nói tôi có ý đồ xấu với cô. Vậy xin hỏi — một phụ nữ như tôi, làm sao thực hiện được cái hành vi ‘x/âm h/ại’ mà cô miêu tả?”
“Cô còn nói tôi sờ đùi cô, nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà.”
Tôi mở hai cúc áo trên, để lộ chiếc đai ngực màu trắng bên trong.
“Tôi cũng là phụ nữ. Và tôi — đối với loại phụ nữ miệng đầy dối trá, người ngập mùi thuốc lá, phẩm chất thấp kém như cô — không có bất kỳ hứng thú nào.”
“Cô… cô…” Lưu Nhã run bần bật, nói không thành câu.
Anh Long lúc này mới hoàn hồn, lao lên muốn giật thẻ căn cước khỏi tay tôi.
“Không được tính! Kể cả là phụ nữ cũng có thể quấy rối! Mày chắc chắn là đồ bệnh hoạn!”
Hắn còn chưa kịp chạm vào tôi.
Tôi đã nghiêng người né sang một bên, rồi tung chân đá thẳng vào khe đầu gối hắn.
“BỘP!”
Anh Long quỳ sụp xuống đất.
“Tôi nhớ lúc nãy anh bảo muốn tôi quỳ xuống?” Tôi nhìn xuống hắn, giọng lạnh như băng. “Giờ thì ai đang quỳ?”
9
Hướng gió dư luận, ngay khoảnh khắc ấy, hoàn toàn đảo ngược.
Những người trước đó chửi tôi dữ dội nhất, giờ tất cả đều quay sang mắng Lưu Nhã.
“Hóa ra là vu cáo à!”
“Tôi biết ngay con đàn bà này không phải dạng tốt!”
“Vì muốn moi tiền mà không cần sĩ diện luôn hả?!”
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tôi cần không chỉ là rửa sạch danh.
Tôi muốn — một sự thanh toán triệt để.
“Còn một chuyện nữa.”
Tôi lấy ra một chiếc USB, cắm vào máy tính bên cạnh.
“Các người không phải luôn nói tôi xóa camera sao? Thật ra tôi cũng tưởng là hỏng.”
“Nhưng sau khi về nhà, tôi nhờ một người bạn rành kỹ thuật xem thử, anh ấy giúp tôi khôi phục lại dữ liệu. Hóa ra không phải hỏng, chỉ là tiếp xúc kém. Dù đoạn sau hơi giật, nhưng vẫn ghi lại được.”
Đây cũng là lời nói dối tôi cố ý đưa ra lúc nãy.
Thực tế dữ liệu không hề mất.
Tôi từ đầu đã để phòng, dùng chế độ hai thẻ nhớ dự phòng.
Tôi không đưa ra lúc ở đồn công an — chính là để chờ thời điểm này.
Chờ họ tự đưa mình lên đỉnh điểm của sự náo loạn.
Chờ họ tự tạo ra tình thế không thể thu dọn nổi.
Màn hình lớn bắt đầu phát video.
Trong hình, Lưu Nhã vừa lên xe đã phì phèo hút thuốc.
Tôi lịch sự khuyên cô ta dập thuốc.
Cô ta bắt đầu chửi bới.
Rồi là cảnh cô ta tự xé quần áo, tự làm rối tóc mình.
Cuối cùng — giọng cô ta vang lên rõ ràng:
“Cứ đợi đấy, tao mà không moi được của mày mười vạn tám vạn thì tao không mang họ Lưu!”
Rành rành.
Rõ ràng.
Không thể chối.
Cả hội trường nổ tung.
Lưu Nhã hoàn toàn sụi lơ ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch như tro tàn.
Anh Long thấy tình hình không ổn, cố lết dậy định trốn.
Nhưng cảnh sát đã đứng chặn ngay cửa.
“Đi đâu.” Cảnh sát rút còng số tám. “Tình nghi phạm tội tống tiền, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
10.
11.
Đống hỗn độn còn lại được xử lý rất nhanh.
Lưu Nhã bị hai nữ cảnh sát xốc nách lôi ra ngoài.
Người vừa nãy còn ngẩng đầu hò hét đòi khiến tôi thân bại danh liệt, giờ chân mềm nhũn như mì luộc, đi kéo lê đến mức rơi cả một chiếc giày.
Còn anh Long thì cố làm ra vẻ anh hùng, miệng la lên: “Hiểu lầm mà! Chỉ đùa thôi!” nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát ấn đầu, nhét vào ghế sau xe tuần tra.
Cái “hội thân hữu” tự phong của bọn họ, cùng đám cầm điện thoại livestream kia, chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ bị giữ lại lấy lời khai.
Phong ba tạm lắng, sảnh khách sạn trở nên trống trải đến lạnh cả người.
Tôi tháo khẩu trang, bước ra ngoài cổng lớn.