Chương 2 - Sự Thật Đằng Sau Áo Blouse Trắng
Cô ta hơi ngẩng cằm lên, mang theo sự khinh thường không chút che giấu:
“Vị trí mới của cô là ở góc đằng kia, đúng chỗ mà bác sĩ nội trú nên ngồi. Ngoài ra, máy tính làm việc của cô cần để lại, tôi phải kiểm tra, đề phòng cô mang theo dữ liệu cốt lõi của khoa.”
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì, bắt đầu thu dọn chút đồ đạc cá nhân ít ỏi của mình.
Có vẻ như thấy vậy vẫn chưa đủ, cô ta lại buông thêm một câu:
“À đúng rồi, sau này trong khoa, lời nói và hành vi phải thể hiện sự chuyên nghiệp. Đừng cứ như bác sĩ đi đường như trước nữa.”
Tôi dừng tay, nhìn cô ta:
“Vậy làm phiền chỉ giáo, tiêu chuẩn chẩn đoán và các điểm cần phân biệt của bệnh cơ tim do căng thẳng là gì?”
Biểu cảm của Lý Nguyệt lập tức cứng đờ, ấp úng đáp:
“Cái đó tất nhiên… phải dựa vào biểu hiện cụ thể trên điện tâm đồ và siêu âm tim… là một dạng…”
Tôi không nói thêm gì nữa. Cô ta thấy mất mặt, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Tôi chợt nhớ ba năm trước, viện trưởng cũ đích thân đến ICU của Bệnh viện Nhân Dân tỉnh để mời tôi về. Khi đó, ông ấy nắm tay tôi nói:
“Tiểu Tô, về với chúng tôi đi, tôi sẽ cho cô quyền tự chủ lớn nhất. Kỹ thuật hồi sức tim phổi hàng đầu của cô, có thể cứu được nhiều người hơn.”
Giờ nghĩ lại, đúng là một trò cười.
Tôi bị giáng xuống làm bác sĩ nội trú, công việc nhàn nhã hơn nhiều. Không còn tham gia cấp cứu khẩn cấp, mọi việc đều làm theo quy trình của bác sĩ nội trú — đi buồng, viết bệnh án, kê y lệnh, bàn giao đúng giờ, hết giờ là về.
Hôm qua có một bệnh nhân tai nạn giao thông được đưa đến, tình trạng nguy kịch. Y tá theo thói quen liền gọi tôi, tôi chỉ liếc nhìn qua bình tĩnh nói:
“Đi tìm bác sĩ Lý Nguyệt, cô ấy là bác sĩ điều trị.”
Y tá lo lắng nói:
“Bác sĩ Lý đang ở văn phòng, bảo là đang xử lý một tài liệu học thuật quan trọng!”
Tôi không trả lời, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Tan làm, lần đầu tiên tôi không đến thư viện bệnh viện để tra cứu tài liệu, mà đến một câu lạc bộ đấu kiếm. Mặc áo giáp nặng trịch, đội mũ bảo hộ, cầm lấy cán kiếm lạnh buốt, tôi đem toàn bộ sự tức giận và uất ức dồn hết vào mỗi nhát kiếm trên sàn đấu.
Ngày hôm sau, trong nhóm WeChat của khoa, Lý Nguyệt gửi một tài liệu, tên là:
“Phương án thử nghiệm về việc tối ưu hóa quy chuẩn viết bệnh án khoa và kết nối với hệ thống tài liệu y tế tiên tiến quốc tế.”
Mở ra là một file PDF dài hơn chục trang, bên trong là hàng loạt biểu đồ và định nghĩa phức tạp, thiết lập một bộ mẫu viết bệnh án hoàn toàn mới — yêu cầu toàn bộ thuật ngữ phải sử dụng tên đầy đủ do Hội Y Học Quốc Gia ban hành, cấm tuyệt đối sử dụng các từ viết tắt phổ biến, đồng thời bổ sung thêm vô số mục phân tích số liệu và trích dẫn tài liệu.
Cả nhóm im bặt. Vài giây sau, tin nhắn riêng của đồng nghiệp bắt đầu nổ tung trên điện thoại tôi:
“Chị Vãn Tinh ơi, bà này bị gì vậy? Viết bệnh án mà cứ như làm luận văn tốt nghiệp?”
“Cô ta có vấn đề à? Bọn mình khám bệnh chứ đâu phải làm xiếc ngôn ngữ?”
“Sáng nay đi buồng, cô ta bắt y tá phải gọi ‘nhịp tim’ là ‘tần số co bóp tim’… đúng là thừa thãi!”
“Gì mà quốc tế, đây là tăng thêm gánh nặng vô lý! Bệnh nhân cấp cứu mà phải viết kiểu đó, họ chết lâu rồi còn gì!”
“Chuẩn bài bác sĩ PowerPoint, chỉ biết nói lý thuyết suông!”
Tôi nhìn thông báo đầy tự mãn của Lý Nguyệt trong nhóm, không nói gì. Một đồng nghiệp lớn tuổi nhắn riêng xin giúp, hỏi tôi mấy thuật ngữ “chuẩn hóa” trong tài liệu kia là gì. Tôi lặng lẽ giải thích cho anh ấy, rồi tắt điện thoại.
Việc tôi “nằm im mặc kệ” hoàn toàn, cùng với sự chỉ huy loạn xạ của Lý Nguyệt, tạo nên sự đối lập rõ ràng trong khoa.
Trước kia, tôi là trụ cột của khoa, cấp cứu dù phức tạp thế nào, chỉ cần có tôi, mọi người đều yên tâm. Bây giờ, chỉ cần có bệnh nặng hoặc khẩn cấp, cả khoa liền rối như nồi canh hẹ.
Lý Nguyệt chỉ đứng bên chỉ tay năm ngón, dùng những “thuật ngữ tiêu chuẩn” trong bộ quy tắc của cô ta để chỉ đạo người khác làm cái này cái kia, bản thân thì không bao giờ động tay.
Sự bất mãn của đồng nghiệp ngày càng tăng. Dần dần, có người bắt đầu nhớ về sự hiệu quả và trách nhiệm của tôi trước kia. Tôi biết, họ đang chờ — chờ một cuộc khủng hoảng thực sự bùng nổ.
3
Tôi nộp đơn xin nghỉ phép năm cho Triệu Mai – tổng cộng ba mươi ngày, là số ngày nghỉ tôi tích lũy suốt năm năm qua.
Bà ta vừa nhìn thấy tờ đơn liền sa sầm mặt lại:
“Tô Vãn Tinh, cô có ý gì đây?”
Bà ta vung tay ném thẳng đơn xin nghỉ vào mặt tôi:
“Bây giờ khoa đang thiếu người, cô lại xin nghỉ dài hạn thế này, có phải cố tình chống đối tôi không?”
Bà ta hạ giọng, mang theo mùi đe dọa:
“Đừng tưởng cô làm bác sĩ nội trú thì sẽ yên ổn. Sự nghiệp hành nghề của cô còn dài lắm!
Nếu làm tôi tức giận, tôi có cả đống cách khiến cô không thể tiếp tục trong ngành này! Cứ tiếp tục như thế, thì không chỉ là giáng chức đơn giản đâu. Cô tin không, tôi sẽ đuổi thẳng cổ cô!”
Tôi không nói gì, lấy từ túi áo ra bản kết quả khám sức khỏe mới làm mấy hôm trước, đặt lên bàn:
“Trưởng khoa Triệu, gần đây tim tôi có dấu hiệu rối loạn nhịp. Bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi.”
Tôi nói bằng giọng rất bình tĩnh:
“Làm việc căng thẳng lâu dài không tốt cho tim. Cô là người đi trước, chắc phải hiểu rõ điều đó hơn tôi.”
Bà ta cầm bản báo cáo lên xem sơ qua mặt lúc trắng lúc xanh cuối cùng cũng không tìm được lý do gì để phản bác.
“Hừ!” – bà ta hừ lạnh một tiếng qua mũi, cầm bút ký vào đơn nghỉ phép của tôi.
Tôi vừa xoay người định rời đi, thì Hạo Vũ lại xuất hiện. Anh ta nắm tay Lý Nguyệt, giọng đầy mỉa mai cất lên: