Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau Ánh Đèn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Về nhà tôi.” – Anh đáp bình thản.

Tôi sững người.

“Như vậy… e là làm phiền anh quá.”

“Không sao.” – Giọng anh điềm tĩnh – “Nhà tôi còn phòng trống. Hơn nữa, nếu cô muốn đòi lại công bằng, cần phải có một nơi an toàn và một đồng minh đáng tin, đúng không?”

“Đòi lại công bằng.”

Cụm từ ấy như một tia sáng xuyên qua đám sương đặc trong đầu tôi.

Đúng vậy, tôi không thể cứ thế mà cúi đầu.

Điều khiến tôi bất ngờ là căn hộ của Trần Cẩn Ngôn nằm trong khu dân cư gần Cục cảnh sát, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

Anh đưa tôi vào phòng khách, chỉ về phía căn phòng bên cạnh:

“Cô ở tạm đây đi, cần gì cứ nói.”

Sau khi sắp xếp cho tôi ổn định, anh trở vào thư phòng.

Tôi mở điện thoại – thứ đã tắt cả đêm qua.

Ngay lập tức, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên.

Phần lớn là từ Lục Tẫn.

Giọng điệu từ cứng rắn biến thành khẩn cầu:

【Niệm Niệm, anh biết mình sai rồi, quay về được không?】

【Anh sẽ giải quyết chuyện của Tinh Vãn, chúng ta có thể yêu cầu gỡ bỏ bộ phim…】

Tôi nhếch môi cười lạnh, xóa toàn bộ tin nhắn.

Giờ mới biết sai sao? Muộn rồi.

Ngoài Lục Tẫn, còn có vài tin nhắn hỏi thăm từ bạn bè, và… một tin nhắn của cha tôi.

【Niệm Niệm, con đang ở đâu? Ba đã xem tin tức rồi, đừng sợ, gọi lại cho ba đi.】

Nhìn hai chữ “ba ơi”, nước mắt mà tôi cố nén suốt bao lâu rốt cuộc trào ra.

Tôi vội vàng gọi lại.

“Niệm Niệm!” – Vừa bắt máy, giọng cha tôi đã run lên vì lo lắng – “Con có sao không? Giờ con đang ở đâu? Cái thằng Lục Tẫn đó… sao nó dám đối xử với con như vậy!”

Chương 7

Giọng của cha tôi nghẹn lại, ẩn chứa nỗi xúc động cố kìm.

“Ba, con không sao.” – Tôi cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh – “Con đang ở nhà một người bạn, rất an toàn.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.” – Cha tôi liên tục nói, nhưng trong giọng vẫn đầy lo lắng – “Đừng sợ, có ba ở đây. Con gái nhà họ Tô không thể để người ta chà đạp. Ba nhất định sẽ thay con đòi lại công bằng.”

“Ba…”

Tôi không thể kìm nén thêm được nữa, òa khóc nức nở.

Cúp máy xong, tôi lau nước mắt, cảm giác trong lòng dần được thắp lại một ngọn lửa mới.

Tôi bước tới phòng làm việc, nơi Trần Cẩn Ngôn đang xem hồ sơ vụ án.

“Thiếu tướng Trần.”

Anh ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát nói:

“Chuyện này tôi sẽ không để yên. Tôi muốn theo đuổi đến cùng.”

“Không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì tất cả những người bị dư luận bóp méo sự thật.”

Ánh nhìn của Trần Cẩn Ngôn thoáng qua một tia tán thưởng.

“Tôi quen một người tên là Lâm Huyền.” – Anh nói – “Anh ta là luật sư hàng đầu trong lĩnh vực danh dự cá nhân, cũng từng là đồng đội cũ của tôi. Tôi có thể nhờ anh ấy giúp.”

“Được.”

Hai ngày sau, tôi gặp Lâm Huyền tại căn hộ của Trần Cẩn Ngôn.

Sau khi nghe tôi trình bày, anh đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi.

“Cô Tô, yêu cầu của cô là gì?”

“Tôi muốn kiện Lục Tẫn vì vi phạm thỏa thuận bảo mật, tiết lộ chi tiết vụ án.”

“Đồng thời, kiện Lâm Tinh Vãn cùng phía sản xuất phim vì tội phỉ báng và xâm phạm danh dự.”

“Tôi yêu cầu họ công khai xin lỗi, gỡ bỏ bộ phim, và bồi thường toàn bộ thiệt hại cho tôi.”

Tôi dừng lại một chút, rồi nói thêm:

“Quan trọng nhất, tôi muốn Lục Tẫn bị khai trừ khỏi lực lượng đặc chiến.”

Tôi muốn anh ta phải trả giá đắt nhất cho sự phản bội của mình.

Muốn kết thúc chính sự nghiệp mà anh ta kiêu hãnh nhất.

Lâm Huyền gật đầu.

“Yêu cầu rất rõ ràng.” – Anh nói ngắn gọn – “Về mặt pháp lý, chúng ta có cơ hội thắng rất cao.”

“Lục Tẫn là người có liên quan trực tiếp đến vụ án, tiết lộ thông tin mật cho bên thứ ba nhằm trục lợi – đó là hành vi vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân đội. Bị tước quân tịch là khả năng gần như chắc chắn.”

“Còn về Lâm Tinh Vãn và phía sản xuất phim,” – Anh nhìn tôi – “Bộ phim đã được công chiếu, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự cá nhân. Bằng chứng về hành vi phỉ báng và xâm phạm danh dự là quá rõ ràng.”

“Điểm khó duy nhất,” – anh tiếp lời – “là họ chắc chắn sẽ biện hộ bằng lý do ‘chuyển thể nghệ thuật’ và ‘tự do sáng tạo’.”

“Thêm vào đó,” – anh nói, giọng trầm lại – “họ rất có thể sẽ tấn công vào tình trạng tâm lý của cô, đặt nghi vấn về độ tin cậy trong lời khai.”

Đó chính là điều khiến tôi lo lắng nhất.

“Vậy phải làm sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)