Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau 569 Phần Đồ Ăn Mất Tích

Câu này quả là đánh trúng “điểm mấu chốt” – tiết kiệm lương thực luôn là nguyên tắc nghiêm túc tại Nông Đại.

Các nữ sinh còn lại thấy Quách Lỗi tìm được lý lẽ “sắc bén” như thế, cũng hùa vào chỉ trích dữ dội.

Ngay cả đạo viên Đồng Phượng Kiều cũng không ngồi yên:

“Tôi xin bổ sung: Tô Di em có tội thứ ba nữa!

Đó là đầu độc bạn học, không chịu nhận lỗi, thái độ ngang ngược tồi tệ!

Các em yên tâm, với loại sinh viên vi phạm quy tắc, gây hại bạn học như thế này, tôi – với tư cách giáo viên chủ nhiệm – tuyệt đối sẽ không để cô ta tốt nghiệp!”

Cả nhóm người thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.

May là tôi đã chuẩn bị kỹ.

Tôi lạnh lùng đáp lại:

“Lãng phí lương thực? Ai thấy tôi lãng phí?

Xin mời các bạn cùng đọc đề mục thứ 9 trong luận văn của tôi:

‘Phân tích thành phần cơm trộn và tính khả thi khi sử dụng làm nguyên liệu ủ phân’.”

Bọn họ ban đầu tưởng tôi còn đang “cãi cùn”, nhưng vì tò mò, tất cả đều click vào xem thử.

Và càng đọc… mặt mũi càng trắng bệch…

Thậm chí có vài người yếu bóng vía nôn ra ngay tại chỗ.

Trong đề mục đó, tôi trình bày đầy đủ dữ liệu thực nghiệm:

Tôi đã thu thập 566 mẫu “liệu” – chính là những phần cơm trộn giá rẻ “đặt chung trên app”.

Tất cả đều dương tính với E. coli, Bifidobacterium, Aflatoxin cùng hàng loạt vi khuẩn độc hại.

Hàm lượng vi sinh vật gây hại thậm chí còn cao tới mức:

Ăn cơm trộn thà ăn phân còn tốt hơn!

Điều này khiến cả nhóm nữ sinh tòa 6 sốc đến muốn ngất.

Bất kể ai có từng ăn trộm đồ hay không, chỉ cần từng mua cơm trộn 4 tệ thì đều thấy buồn nôn.

Bởi vì theo luận văn này:

Ăn cơm trộn rẻ tiền, còn tệ hơn ăn thẳng phân hữu cơ.

Tôi cười lạnh, bổ sung một câu “nhấn mạnh sự thật”:

“Nói đùa chút thôi, tôi đặt hai phần mỗi lần suốt bốn năm, mà tôi đâu có giàu sang gì.

Tất nhiên là tôi đặt cho mấy người cơm trộn đặt chung trên app rồi!

4 tệ một phần, cái giá này tôi chịu nổi mà.”

11

Nghĩ đến việc bản thân đã ăn phải chất độc hại suốt bao nhiêu năm, không biết cơ thể đã gặp phải tổn hại gì…

Quách Lỗi hoàn toàn sụp đổ. Lúc này cô ta cũng chẳng còn quan tâm chuyện bị lộ việc trộm đồ ăn nữa.

“Tô Di, mày chết không tử tế được đâu!

Mày biết rõ là có độc, vậy mà vẫn cố tình cho bọn tao ăn.

Có gan thì nói mày đang ở đâu, tao sẽ đến gửi cho mày chút đặc sản quê tao!”

Sau đó cô ta điên cuồng tag đạo viên Đồng Phượng Kiều:

“Cô Đồng!

Bọn em bị người ta hạ độc mà không đòi được công bằng,

kẻ gây tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Em thật sự không còn thấy tia hy vọng nào trong cuộc sống nữa…

Em không muốn sống nữa…

Cô đừng tìm em, cũng không tìm được đâu…

Nếu có duyên, kiếp sau gặp lại…

Em sẽ tiếp tục làm sinh viên của cô…”

Ngay sau đó, Tán Huệ Huệ, Lương Mỹ Huyên, cùng sáu nữ sinh khác cũng đồng loạt sử dụng lời lẽ y hệt.

Rồi cả đám mất tích tập thể.

Điều này khiến đạo viên Đồng Phượng Kiều sợ phát khiếp.

Cô mới làm đạo viên được hai năm, giờ mà có mấy nữ sinh xảy ra chuyện thì cả đời cũng tiêu tan.

Cô liên lạc khắp nơi vẫn không tìm được Quách Lỗi và mấy người kia.

Ký túc xá cũng không có ai, chẳng ai biết các cô ấy đi đâu.

Cô lo đến mức gọi điện thẳng cho tôi.

“Tô Di!

Tất cả là tại em!

Nếu em chịu nhận sai và xin lỗi, thì Quách Lỗi với các bạn kia đã không nghĩ quẩn!

Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì em chính là kẻ giết người!

Có thế thôi mà – chỉ là mất vài suất đồ ăn – có đáng không?!

Giờ em lập tức phải tìm họ về, quỳ xuống xin lỗi, cầu họ tha thứ.

Nếu không thì đừng mơ lấy được bằng tốt nghiệp!

Tôi sẽ ghi tội em vào hồ sơ, báo về địa phương, để người thân quen biết được em là loại người gì!”

Tôi thật sự không nhớ nổi đã cạn lời bao nhiêu lần với người phụ nữ não phẳng ngực to này.

Không hiểu sao loại người như vậy lại có thể làm giáo viên chủ nhiệm – mù cả đúng sai.

Tôi lạnh giọng đáp lại:

“Đồng Phượng Kiều, trên đời này không phải ai khóc to hơn là người có lý.

Mất đồ ăn là tôi, trộm đồ ăn là họ – vậy sao kẻ sai lại là tôi?

Nếu họ thật sự chết, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.

Là cô – với tư cách đạo viên – nghe phiến diện, xử lý sai lầm, không phân phải trái,

thì người bị coi là ‘kẻ giết người’… chính là cô đấy!

Người mất tích mà không báo công an, cô gọi tôi thì giải quyết được cái ‘trứng’ gì?

Đúng là ngực to mà không có não!”

Bị tôi mắng một trận, Đồng Phượng Kiều mới tỉnh táo lại, lập tức nói:

“Đúng rồi! Phải báo công an! Tôi phải báo công an ngay!”