Chương 9 - Sự Thật Bị Che Giấu

“Dì à, con biết người không phải không thích con, người là muốn cho con biết khó mà lui, cho nên cố ý biểu hiện ra bộ dáng ghét bỏ con, con cầu xin dì, dì nhất định biết cách thoát khỏi đây như thế nào!”

Mẹ Trần Phong nghe tôi nói, sắc mặt thay đổi.

Là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ bắt gặp thấy.

Một lúc lâu sau, bà ấy mới thở dài một hơi:

“Bọn họ sẽ theo dõi cô, sẽ không hại cô giống như những người phụ nữ khác , bởi vì cô đối bọn họ còn có tác dụng lớn hơn!”

Tác dụng lớn hơn ?

Tôi càng thêm tò mò: “Đó là cái gì?”

Mẹ Trần Phong sắc mặt nghiêm túc nói:

“Cô cùng [ Vân bà bà] giống nhau, sẽ trở thành người dẫn đầu, cô thông minh, lại là sinh viên đại học top đầu, lớn lên còn rất xinh đẹp.”

“ [Vân bà bà ] trước kia cũng như cô bị lừa tới nơi này, nàng ở đây đã được hai năm, [vân tỷ bà bà ] sớm đã bị tên trưởng thôn [chơi] chán rồi”

“ Trưởng thôn đang tìm kiếm một cô gái trẻ, xinh đẹp lại thông minh để làm người thay thế nàng.”

Tôi nghe mẹ Trần Phong nói, trên người liền nổi một tầng da gà.

Tôi không nghĩ tới, hóa ra Trần Phong thật sự lừa gạt tôi!

Hóa ra bọn họ là bọn buôn phụ nữ.

Bọn họ lừa những cô gái xinh đẹp ,tài giỏi tới đây ,họ bị ép phải làm vợ.

Nếu kháng cự, liền trực tiếp bị g.i.ế.t c.h.ế.t, sau đó bán nội tạng.

Cuối cùng dùng danh nghĩa muối cải chua để che giấu việc vận chuyển trái phép này.

Nói cái gì mà [Vân bà bà ] là vợ trưởng thôn, xem ra chỉ là cái danh xưng thôi.

Nhưng những người phụ nữ khác ở trong thôn thì sao?

Có lẽ bọn họ chịu khuất phục để sống một cuộc đời tạm bợ, còn hơn là bị g.i.ế.t c.h.ế.t.

Cả đời bọn họ chỉ có thể ở lại thôn này, cùng một nam nhân chuyên bạo hành sinh hoạt cùng nhau.

Tôi cảm giác được trên sống lưng đang dâng lên một cổ lạnh lẽo.

Tôi vội vàng nhìn về phía mẹ Trần Phong :

“Dì à , con nhất định phải chạy đi, con không thể ở lại nơi này!”

Mẹ Trần Phong liếc mắt nhìn tôi một cái, đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Trần Phong.

“Hiểu Thơ, em đang ở đâu?”

Trần Phong như thế nào trở về nhanh thế?

Tôi vội vàng đứng lên đi ra ngoài:

“Trần phong, anh đi kiểu gì sao nhanh vậy?”

“ Nhị thúc thế nào rồi?”

Trần Phong thấy trên người tôi mặc tạp dề, ánh mắt lập tức sắc bén lên:

“Em làm sao lại ăn mặc như vậy?”

Tôi mỉm cười:

“Vừa rồi sau khi anh đi ,em vốn dĩ muốn đi ngủ, lại thấy dì đang làm cải muối chua, em chuẩn bị đi hỗ trợ, vừa chuẩn bị đi anh liền đã trở lại.”

Tôi không thể để Trần Phong biết tôi cùng m,ẹ hắn có nói chuyện qua.

Như vậy, rất có khả năng sẽ khiến cho hắn hoài nghi.

Trần Phong nghe tôi nói, sự khẩn trương trên mặt mới bớt đi một ít.

Hắn ta lôi kéo tay của tôi đi ra ngoài, nói:

“Nhị thúc không có việc gì, anh sợ em không yên tâm, nên tính mang em đi xem.”

Tôi cùng Trần Phong đi tới nhà nhị thúc, khi đi vào liền thấy nhị thúc ngồi ở trong góc ăn một chén mì lớn.

Ông ấy ăn nhồm nhoàm như người bị bỏ đói lâu ngày, thấy chúng tôi tới, còn không quên ngẩng đầu nhìn tôi, cười khà khà:

“ Bạn gái Trần Phong thật xinh đẹp, chúc các người bách niên giai lão.”

Nói xong , lại tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Ta thấy một chân ông ấy đi giày, chân còn lại được quấn dải băng trắng cao hơn mắt cá chân một chút.

Có lẽ thật sự chỉ bị thương ở cổ chân mà thôi.

Từ lầu hai nhảy xuống, bên dưới là nền xi-măng, cư nhiên chỉ té bị thương ở mỗi cổ chân?

Điều này không hợp lý chút nào.

Lòng tôi đầy hoài nghi.

Tôi tiến lên phía trước đem sữa bò cùng bánh mì và điểm tâm cho nhị thúc:

“Nhị thúc, chân người đang bị thương , nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho Trần Phong, chúng tôi đưa người đi bệnh viện trên trấn kiểm tra.”

Nhị thúc gật đầu, không nói chuyện, chỉ lo ăn mì sợi.

Trần Phong đứng ở cửa gọi điện thoại, tôi cứ như vậy nhìn nhị thúc ăn mì sợi.

Qua vài phút, Trần Phong nói chuyện điện thoại xong, lôi kéo tôi tới ra bên ngoài , cười nói:

“Cái này em yên tâm đi? Nhị thúc của anh chính là mạng lớn, ngày trước đi trên núi bắt thỏ, từ trên sườn núi ngã xuống, thế mà vẫn không có việc gì .”

Tôi làm ra vẻ tin tưởng, gật đầu:

“Thấy nhị thúc không có việc gì em liền an tâm rồi, bằng không trong lòng em luôn cảm thấy băn khoăn.”

Thời điểm rời đi, tôi nhịn không được quay đầu nhìn lại thoáng qua, thấy nhị thúc ghé người qua khung cửa sổ nhìn tôi.

Trong ánh mắt, tràn ngập khao khát cùng kỳ vọng.

Tôi liếc mắt nhìn nhị thúc một cái, thấy ông ấy rơi lệ đầy mặt, điều này khiến tôi sợ ngây người.

Trần Phong đã nhận ra tôi có điểm không thích hợp, vội vàng cũng quay đầu lại nhìn lại, tôi sợ hắn phát hiện ra nhị thúc đang khác thường, liền làm bộ trượt chân, thiếu chút nữa té ngã.

Trần Phong khẩn trương vội đỡ tôi :

“Hiểu thơ, em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu:

“Em không cẩn thận dẫm lên một viên hòn đá nhỏ.”

Trần phong có chút không yên tâm quay đầu nhìn lại, tôi cũng vội vàng nhìn theo, liền thấy phía trước cửa sổ không có ai.

Trần phong cẩn thận nhìn , không phát hiện khác thường, liền đỡ tôi trở về nhà.

Chân tôi không có việc gì, nhưng tôi phải làm bộ nó bị đau.

Lúc nằm ở trên giường nghỉ ngơi , tôi lại nghĩ tới bộ dáng của nhị thúc khi ghé nhìn qua cửa sổ lúc trước .

Ông ấy rơi lệ đầy mặt, trong ánh mắt mang theo vô vàn bi thương.

Ông ấy vì cái gì lại nhìn tôi như vậy ?

Có một chuyện tôi có thể chắc chắn rằng, nhị thúc khẳng định không có vấn đề gì về thần kinh.

Lúc mới tới đây, tôi còn có thể tin lời Trần phong nói, nhưng hiện tại, việc lúc trước nhị thúc cố ý nhẩy từ lầu hai xuống, còn có hôm nay nhị thúc lại ghé vào cửa sổ rơi lệ nhị ……

Tuyệt đối có vấn đề!

Lúc này, tôi nghĩ tới lần trước nhị thúc nói vợ ông ấy……

Cửa phòng ngủ kêu『 kẽo kẹt 』 một tiếng , làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.