Chương 13 - Sự Thật Bị Che Giấu
Tôi sửng sốt, nước mắt không tự chủ được rơi xuống:
“Chẳng lẽ…… Chúng ta cũng chỉ có thể chịu đựng sao?”
Hiểu Vân nhìn tôi, hốc mắt phiếm hồng:
“Hiểu Thơ, tôi không nghĩ tới cô sẽ đến cứu tôi, tôi là cô nhi, không nơi nương tựa, năm đó Trần Phong chính là vì lí do này tiếp cận tôi, tôi mất tích cũng không ai để bụng, cho nên mới xác định tôi là mục tiêu, gạt tôi tới nơi này.”
“Xem ra, hắn đối với cô cũng là như thế này.”
Tôi lắc đầu:
“Hiểu Vân , không phải không có ai quan tâm cô, cô còn nhớ rõ mẹ viện trưởng không?"
Sau khi cô mất tích , mẹ viện trưởng mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm cô, khi đó bản thân bà đã có bệnh trong người, nhưng lại không chịu đi chữa bệnh, bà ấy chỉ muốn đi tìm cô……”
“Cuối cùng, mẹ viện trưởng qua đời, trước khi bà qua đời liền lôi kéo tay của tôi nói nhất định phải tìm được cô, đem cô mang về cô nhi viện, lúc đó chỉ cần ở trước mộ nói cho bà ấy biết một tiếng ……”
Tôi nói chuyện, nghĩ đến hai năm trước, thời điểm mẹ viện trưởng qua đời, rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng khóc lên.
Hiểu Vân nghe tôi nói, trong ánh mắt hiện lên sự không thể tin tưởng, trong nháy mắt, cô ấy cúi đầu, bưng kín miệng mình, phát ra tiếng khóc nức nở.
Chúng tôi hai người phụ nữ ôm nhau khóc rống lên.
Sau một lúc , Hiểu Vân mới nắm lấy tay của tôi, nhẹ giọng nói:
“Hiểu Thơ, tôi đi không được, tôi đã không có biện pháp đi ra ngoài, nhưng cô có thể!”
Tôi kinh ngạc nhìn Hiểu Vân, không biết cô ấy nói cái này có ý tứ gì.
Hiểu Vân tiếp tục nói:
“Ngày mai Lôi ca sẽ tới nơi này đem cô đi, cũng là ngày mà mọi người trong thôn người đều sẽ đi vận chuyển hàng hóa, đến lúc đó tôi sẽ an bài một chiếc xe, buổi sáng lúc 5 giờ ở cửa thôn chờ sẵn, đây là chìa khóa, cô hãy cầm lấy, đến lúc đó hãy lên đó”.
“Tài xế trên xe là người của tôi, tuyệt đối đáng tin cậy.”
Tôi cầm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, mặt đầy lo lắng nhìn Hiểu Vân:
“Hiểu Vân, chúng ta cùng nhau đi!”
Hiểu Vân lắc đầu:
“Hai chúng ta chạy không được, cô chạy trước, sau đó đi báo công an, nhất định phải chạy được ra ngoài nhé!”
Tôi nhìn Hiểu Vân, há miệng thở dốc: “Hiểu Vân……”
Hiểu Vân nhìn chằm chằm vào tôi:
“Hiểu Thơ, hãy để tôi bảo vệ cô một lần cuối cùng .”
Tôi chịu đựng nỗi đau trong lòng, gật đầu.
Sau đó Hiểu Vân chỉnh sửa lại đầu tóc , quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi nghe thấy giọng bố của Trần Phong truyền đến:
“Như thế nào? Cô ta chịu nghe lời sao?”
“Đương nhiên, chỉ là một cô nhóc mà thôi, không phải chỉ hù dọa vài cái liền sợ sao”.
Bố Trần Phong nghe vậy lại rất là vui vẻ:
“Vẫn là cô có bản lĩnh!”
Âm thanh bên ngoài dần dầ nhỏ lại, tôi chạy tới bên cửa sổ xem.
Hiểu Vân lên một chiếc ô tô màu trắng (BMW), rồi rời đi.
Trong đáy mắt của tôi, nổi lên một tầng lạnh lẽo.
Buổi tối, khi nghe thấy tôi muốn ăn cơm chiên, bố của Trần Phong thực sự vui vẻ, cảm thấy tôi đã nghĩ thông suốt, kêu vợ mình làm đồ ăn cho tôi.
Tôi ăn xong cơm chiên, nằm ở trên giường ngủ.
Chìa khóa, bị ta giấu ở ngực phía trong áo con, tuyệt đối an toàn.
Một đêm này, Trần Phong vẫn là không có tới, tôi biết, bọn họ đêm nay muốn đi thu dọn thi thể đồng thời muốn vận chuyển đi ra ngoài.
Tôi nhìn đồng hồ treo ở trên vách tường, lẳng lặng chờ đợi đến năm giờ sáng.
Buổi sáng hôm sau, tôi ngồi ở dưới lầu cùng Trần Phong và bố hắn cùng nhau ăn bữa sáng.
Hôm nay, chính là ngày bọn họ đem ta cho Lôi ca.
Trần phong cùng bố hắn, hai người thoạt nhìn đều là vô cùng kích động cùng đắc ý.
Tôi bỗng nhiên bắt đầu tò mò, rốt cuộc có thể giao dịch bao nhiêu tiền cơ chứ!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Một thôn dân vô cùng lo lắng chạy vào:
“Không xong rồi, lão Trần , con dâu các người bỏ chạy……”
Hắn đang nói bỗng nhiên nhìn thấy tôi thì đột nhiên im bặt.
Trần Phong có chút buồn bực đứng lên:
“Trương thúc, người vừa rồi nói cái gì? Cái gì mà con dâu bỏ chạy?”
Trương thúc tiến lên vài bước, từ trên xuống dưới đánh giá tôi:
“Kỳ quái, là Vân bà bà nói nhà các người con dâu bỏ chạy, đã lên trên xe kêu tôi tới đây nói cho các người biết.”
Tôi có chút kinh ngạc:
“Tôi không phải còn đang ở chỗ này sao? Tôi có thể chạy tới nơi nào à?”
Trần Phong ý thức được sự tình không thích hợp, liền nói khẽ với bố hắn:
“Hôm nay Lôi ca tới, nếu có sai xót gì , toàn thôn chúng ta đều bị xui xẻo.”
Bố Trần Phong cũng nắm được sự nghiêm trọng của vấn đề , nhìn Trần Phong nói:
“Con để mắt tới cô ta.”