Chương 1 - Sự Thật Bị Che Giấu

Tôi cùng Trần Phong yêu nhau hai năm, đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau về quê của anh ấy, tôi thực sự rất vui vẻ.

Quê của anh ấy là một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi, người trong thôn dựa vào lượng khách du lịch đến tham quan để kiếm thu nhập.

Trần Phong nói đằng nào cũng muốn đưa tôi đi thư giãn sau khi tốt nghiệp, hay là đến nhà anh ấy ở quê chơi một thời gian.

Hai chúng tôi đầu tiên là đi tàu cao tốc, sau đó chuyển đến ngồi xe buýt xe, cuối cùng là đi chuyến xe buýt công cộng cũ kĩ.

Trên xe, Trần Phong sắp xếp chỗ ngồi cho tôi trước, sau đó sắp xếp hành lý của bản thân, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Hiểu Thơ, em có thấy mệt không ? Uống chút nước đi em!”

Trần Phong đem chai nước mở nắp ra rồi đưa cho tôi, sau đó chỉ vào con đường uốn lượn trên núi kia nói:

“Không có gì phát sinh thì sau nửa giờ sau chúng ta sẽ tới thôn của anh.”

Tôi uống một ngụm nước, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Không nghĩ tới nhà Trần Phong phải đi qua cả một con suối suối, tôi tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng lại hôm nay trở về là một là để gặp mặt cha mẹ chồng tương lai, hai là bàn chuyện hôn sự, nên liền nhịn sự bực bội qua một bên.

Đúng lúc này, tôi lại cảm giác trên vai bỗng nhiên bị người ta chụp lấy.

Tôi quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên, mặt đầy mụn lại còn lấm lem đứng ở ngay sau lưng, tôi hoảng sợ nói:

“ Ông là ai?”

Người đàn ông này cười khà khà một cách đáng khinh, lộ ra một bộ răng vàng khè, khi nói còn phát ra một mùi hôi cực khó chịu:

“Ta là nhị thúc!”

Cái gì nhị thúc? Bệnh nhân tâm thần thì có!

Tôi trong người tràn đầy lửa giận mà không thể phát tiết, lại thấy Trần Phong bên cạnh bỗng nhiên đứng lên:

“Thúc, người như thế nào lại ở chỗ này?”

Người này cùng với Trần Phong là họ hàng thân thích hay sao?

Tôi đang buồn bực, Trần Phong liền nhiệt tình giới thiệu nói:

“Hiểu Thơ, đây là nhị thúc của anh , là em trai của bố anh, em mau tới chào hỏi!”

Tôi không nghĩ tới thật sự họ lại là người nhà, tuy rằng không thích bộ răng vàng khè của ông ấy, nhưng tôi vẫn chịu đựng đứng lên chào hỏi.

Nhị thúc cười『 khà khà 』trên dưới đánh giá tôi, ánh mắt kia, như là muốn nhìn xuyên thấu qua cả lớp quần áo của tôi.

Tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tôi đi tới phía sau Trần Phong né tránh.

Trần Phong cũng biết í, thân hình cao lớn thay tôi chặn lại ánh mắt không mấy tốt đẹp của nhị thúc:

“Nhị thúc, đây là bạn gái cháu - Hiểu Thơ.”

Nhị thúc vẫn như cũ cười khà khà :

“Tiểu tử Trần Phong này thật có phúc khí, lần này mang bạn gái về so với trước kia còn xinh đẹp hơn.”

Tôi nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía Trần Phong, Trần Phong tựa hồ là cũng không nghĩ tới nhị thúc bỗng nhiên như thế nói, sắc mặt phi thường xấu hổ.

Thẳng đến khi gần về tới nhà anh ấy, tôi vẫn chưa cho Trần Phong một sắc mặt tốt.

Xuống xe, Trần Phong xin lỗi tôi, tôi không thuận theo liền nói:

“Em là người bạn gái thứ mấy mà anh mang về nhà rồi?”

Trần Phong bất đắc dĩ nói:

“Hiểu Phơ, nhị thúc của anh là người nói lăng linh tinh, trước kia vợ ông ấy chê chồng mình nghèo liền bỏ đi, ông ấy vì vậy mà tinh thần xảy ra vấn đề.”

“Anh cùng bạn học nữ kia rõ ràng khi tan học thuận đường cùng nhau về nhà, ông ấy liền nói đó là bạn gái anh!”

“Anh cùng mẹ đứng một chỗ ở trong thôn, ông ấy còn nói đó là bạn gái anh nữa là.”

Tôi có chút không tin những điều Trần Phong nói, giương mắt nhìn lại, liền thấy nhị thúc có chút điên điên khùng khùng chỉ vào hai người kia:

“Ban ngày ban mặt bày đặt yêu đương, không có ý tứ gì cả !”

Chính là hai người kia thoạt nhìn rõ ràng là mẹ con.

Tôi lúc này rốt cuộc cũng tin lời Trần phong nói.

Xem ra, cái người nhị thúc này đầu óc thật sự có vấn đề.

Tôi cùng Trần Phong kéo hành lý vào thôn, nhưng thật kì quái, rõ ràng là ban ngày ban mặt mà trong thôn lại không có lấy một ai.

“Anh không phải nói người dân ở đây là dựa vào khách đến du lịch để kiếm thu nhập sao? Như thế nào bây giờ không có lấy một bóng người?”

Tôi tò mò hỏi.

Trần Phong cười cười:

“Đây là mùa ế khách, đương nhiên sẽ ít người rồi.”

Tôi nghe Trần Phong nói, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Lúc này rõ ràng là mùa hè, như thế nào lại ế khách được?

Tôi không có thời gian để nghĩ quá lâu ,chớp mắt đã tới nhà Trần Phong.

Nhà của Trần Phong ở vị trí giữa thôn, ngôi nhà được xây 3 tầng theo phong cách phương Tây, trước sau đều có sân, thoạt nhìn khá là sang trọng.

Tôi sửa sang lại một chút đầu tóc, xách theo lễ vật vào nhà anh ấy, nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói đầy sự ghét bỏ truyền đến:

“Con trai, người này ai a?”

Một người phụ nữ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi.

Trần Phong vội vàng giới thiệu:

“Mẹ, đây là bạn gái con- Hiểu Thơ.”

“Hiểu Thơ, đây là mẹ anh.”

Thì ra đây là mẹ của Trần Phong, tôi vội vàng chào hỏi:

“Con chào dì.”

Mẹ Trần Phong không đáp lại tôi, tiến lên đây cầm lấy hành lí trong tay Trần Phong:

“Biết con hôm nay về nhà ,mẹ đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho con rồi,mau mau vào nhà đi”

Bà ấy nghiễm nhiên coi tôi như không khí.

Trong lòng tôi có chút không thoải mái.