
Tôi vì ốm nghén nghiêm trọng mà lỡ mất kỳ thi đại học.
Bố mẹ liền đuổi tôi ra khỏi nhà.
Không còn nơi nào để đi, tôi chỉ đành tìm đến Tần Việt.
Thế nhưng lại nghe thấy giọng cười hờ hững của anh ta vang lên nơi hành lang:
“Anh nói rồi, chỉ cần cho Lâm Nhị chút hy vọng, cô ta sẽ ngoan ngoãn như một con chó.”
“Tâm Lan, em cứ yên tâm theo anh lên đại học Bắc Kinh, Lâm Nhị đã bỏ lỡ kỳ thi, lại đang mang thai, chẳng phải là người trông mẹ em thích hợp nhất sao?”
Em trai tôi ở bên cạnh lấy lòng dỗ dành Tề Tâm Lan:
“Chị gái em đánh đổi cả cuộc đời để chuộc lỗi thay em, em tha thứ cho anh được không?”
Tề Tâm Lan rơi nước mắt rồi lại bật cười.
Còn tôi–đang đứng chết lặng ở góc hành lang, ôm lấy bụng, trượt chân lăn thẳng xuống cầu thang.
Đến khi sống lại…
Ngày hôm ấy, Tần Việt tựa người vào cửa lớp học, mỉm cười dịu dàng với tôi:
“Làm bạn gái anh nhé, anh sẽ yêu chiều em cả đời.”
Bình luận