Chương 6 - Sự Rối Ren Của Tình Yêu Và Công Việc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vợ! Đừng đi!”

Cố Thừa Châu lao tới, siết chặt cổ tay tôi.

【Xong rồi xong rồi! Vợ hiểu lầm rồi! Cô ấy thật sự giận rồi! Giải thích thế nào đây! Lâm Vi con đàn bà độc ác! Tôi phải giết cô ta!】

“Buông ra!” Tôi vùng mạnh, móng tay sơn đỏ cào trên cổ anh để lại vài vết máu đỏ chói mắt.

Lâm Vi khoanh tay đứng xem, khóe môi cong lên vẻ đắc thắng.

“Tô Vãn, đến nước này rồi, cô vẫn chưa nhìn rõ sao? Người Anh Châu yêu là tôi, con chúng tôi cũng có rồi.”

“Bốp!”

Một cái tát giòn tan vang lên, hằn trên mặt Cố Thừa Châu một dấu bàn tay rõ mồn một.

Căn phòng khách lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Anh bị đánh nghiêng đầu, trên mặt vẫn in dấu tay, nhưng vẫn giữ chặt tay tôi không buông.

【Vợ đánh tôi… vợ thật sự giận… vợ vẫn còn tình cảm với tôi…】

Cố Thừa Châu gần như gầm lên: “Vợ, nghe anh giải thích! Đứa trẻ không phải của anh!”

Tôi dừng lại, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt anh.

Ồ… cuối cùng cũng chịu nói à?

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán anh, rồi anh như trút sạch bí mật:

“Vợ, anh sai rồi. Anh thừa nhận là anh cố ý đưa Lâm Vi vào! Anh chỉ muốn thử xem em có để ý đến anh không… Anh thề là chưa bao giờ chạm vào cô ta!”

Anh vội bổ sung, giọng mang theo sự ấm ức sắp bật khóc:

“Sau đó anh đã cho người điều tra! Cô ta hoàn toàn là gián điệp thương mại do Kỷ Hoài cài bên cạnh anh! Kỷ Hoài muốn chia rẽ chúng ta, muốn cướp em khỏi tay anh! Tờ giấy khám thai này chắc chắn là trò của hắn!”

9

Tôi tin lời Cố Thừa Châu.

Nhưng chuyện chưa kết thúc, vở kịch vẫn phải diễn tiếp.

Tôi lạnh lùng nhìn anh, rồi lại nhìn gương mặt của Lâm Vi — tràn đầy hai chữ “thắng lợi”.

【Vợ đừng đi! Anh sai rồi! Giờ anh sẽ tống cổ người phụ nữ này ra ngoài!】

【Sao cô ta dám vu khống anh trước mặt em! Anh luôn giữ thân trong sạch vì em mà, vợ đừng tin cô ta, là cô ta hại anh!】

Tôi giơ tay.

“Bốp!”

Lại thêm một cú tát giòn tan.

Bên má còn lại của Cố Thừa Châu lập tức in hằn năm dấu tay rõ rệt, thành một cặp đối xứng hoàn hảo.

Nét đắc ý trên mặt Lâm Vi sắp tràn ra ngoài.

“Cố Thừa Châu, tự lo cho mình đi.”

Tôi để lại câu đó, cầm áo khoác, không ngoái lại mà đóng sầm cửa bỏ đi.

【Vợ vừa đè tôi vào tường! Soái quá! Chân tôi mềm nhũn rồi!】

【Vợ nói tôi ngu… là đang quan tâm tôi! Cô ấy chê tôi mắt nhìn người kém! Không, mắt tôi tốt lắm, vợ tôi là nhất! Đẹp nhất, giỏi nhất!】

Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, chỉ biết im lặng.

“Được rồi, nói vào việc chính.”

“Bên Kỷ Hoài, chứng cứ thu thập đủ chưa?”

Anh lập tức chuyển sang trạng thái tổng tài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

“Đủ rồi.”

“Chỉ đợi hắn tự nhảy vào thôi.”

Tôi hài lòng buông anh ra.

“Tốt. Vậy trong đại hội cổ đông, tặng hắn một món quà lớn.”

“Cho hắn và ‘bạch nguyệt quang’ của hắn cùng vào tù đạp máy khâu.”

【Dáng vẻ mưu tính của vợ thật mê người, muốn hôn quá.】

10

Đại hội cổ đông thường niên của tập đoàn.

Kỷ Hoài liên kết với vài cổ đông lâu năm bất ngờ gây khó, cáo buộc Cố Thừa Châu quyết định sai lầm khiến tập đoàn thua lỗ nghiêm trọng.

Lâm Vi lập tức đưa ra một bản “số liệu thua lỗ nội bộ” cho các thành viên hội đồng.

Kỷ Hoài đứng giữa phòng họp, ra vẻ như vị cứu tinh, giọng đầy căm phẫn.

“Cố tổng mê mẩn nữ sắc, bỏ bê công việc, không còn xứng đáng lãnh đạo tập đoàn!”

“Tôi đề nghị bãi nhiệm chức tổng tài của anh ta ngay lập tức!”

Giọng hắn vang vọng, đầy đắc ý.

Tôi nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng thổi làn hơi nóng.

Cố Thừa Châu thậm chí không nhấc mí mắt, chỉ gõ nhịp trên bàn bằng đầu ngón tay.

【Hừ, một đám ngu ngốc, chờ xem vợ tôi cọ mặt các người xuống đất thế nào.】

【Dáng vợ uống trà thật tao nhã, tôi muốn mua cho cô ấy toàn bộ trà ngon nhất thế giới.】

Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.

“Kỷ tổng, anh nói tôi quyết định sai, là chỉ khu đất phía Tây thành phố?”

Kỷ Hoài thoáng khựng.

Khóe môi Cố Thừa Châu nhếch lên một nụ cười mỉa.

“Anh cài Lâm Vi vào bên cạnh tôi, rồi tung tin giả rằng khu đất đó bị ô nhiễm, muốn dẫn tôi vào bẫy.”

Anh dừng lại, màn hình chiếu lập tức hiện lên hai bản báo cáo đối lập hoàn toàn.

“Đáng tiếc, tôi đã sớm điều tra ra ‘báo cáo ô nhiễm’ đó là giả mạo. Tôi thuận nước đẩy thuyền, khi anh cùng cổ đông khác bán khống cổ phiếu, quỹ tín thác của tôi đã âm thầm mua lại toàn bộ.”

“Giờ đây, cổ phần của anh và những người phía sau… đều nằm trong tay tôi.”

Sắc mặt Kỷ Hoài trắng bệch như giấy.

Hắn cứng miệng chỉ về phía tôi.

“Cho dù vậy thì sao! Cố Thừa Châu, anh vì một người phụ nữ mà mê muội, bỏ cả vợ mình! Tô Vãn, cô thấy đấy, loại đàn ông này đáng để cô…?”

Hắn chưa nói hết, tôi đặt tách trà xuống bàn.

Tiếng “cạch” giòn tan, kéo ánh mắt cả phòng về phía tôi.

Tôi mỉm cười, nhìn thẳng Kỷ Hoài.

“Kỷ tổng, hình như anh quên mất, tôi cũng là cổ đông của Cố thị.”

“Hơn nữa, người phụ nữ khiến chồng tôi mê muội… chính là tôi, vợ anh ấy.”

Tôi thong thả đứng dậy, bước tới máy chiếu, cắm USB của mình.

Màn hình lập tức hiện đoạn video từ buổi tiệc từ thiện — ngay trước khi đèn chùm rơi, một gã đàn ông lén lút cắt dây cáp ở cầu thang sau.

Kèm theo đó là bằng chứng chuyển khoản giữa hắn và Kỷ Hoài.

“Kỷ tổng anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là vở diễn lớn.”

Tôi ngừng một nhịp, rồi chiếu thêm một bức ảnh.

“À đúng rồi, đứa bé trong bụng Lâm Vi, tôi đã tìm được cha ruột rồi. Tiếc là… chính là người cắt dây kia.”

“Giả mạo giấy khám thai, cùng nhân tình diễn trò cứu mỹ nhân, cố ý mưu sát, lừa đảo thương mại… Kỷ tổng, tội của anh không ít đâu.”

Bằng chứng rành rành, cả phòng xôn xao.

Kỷ Hoài và Lâm Vi ngã quỵ tại chỗ, bị cảnh sát chờ sẵn ngoài cửa đưa đi.

Trở lại văn phòng tổng tài, Cố Thừa Châu vừa đóng cửa đã ôm tôi thật chặt.

Như một con chó lớn bị ấm ức, im lặng không nói gì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)