Chương 4 - Sự Rối Ren Của Tình Yêu Và Công Việc
Cao mét tám lăm, đồng phục vest đen, kính râm đen, ai nấy đẹp trai không kém người mẫu hạng nhất, xếp thành hai hàng ngay ngắn trước cửa nhà tôi.
Thấy tôi, đồng loạt cúi chào 90 độ.
“Chào Tô tiểu thư!”
Người dẫn đầu bước lên, hai tay đưa danh thiếp.
“Tô tiểu thư, chúng tôi là đội an ninh cao cấp do thiếu gia Tô Cảnh thuê cho cô, 24/7 bảo vệ tuyệt đối an toàn.”
Tôi nhìn bốn chữ to đùng “Công ty Bảo An Đẹp Trai Nhất Thế Giới” trên danh thiếp, rơi vào trầm mặc dài lâu.
Cậu em trai này… đúng là “hiếu” chết tôi.
Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce quen thuộc chậm rãi dừng ở lề đường.
Không cần nhìn biển số, đám “vệ sĩ” kia đã rất chuyên nghiệp vây lại.
Một người nhanh nhẹn đưa cho tôi chai nước khoáng: “Tô tiểu thư, thời tiết khô hanh, xin bổ sung nước kịp thời.”
Người khác ân cần choàng khăn cashmere: “Tô tiểu thư, gió chiều khá lạnh, xin cẩn thận giữ ấm.”
Thậm chí còn có người rút ra một chiếc lược nhỏ: “Tô tiểu thư, tóc cô hơi rối, cần tôi chỉnh lại không ạ?”
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt Cố Thừa Châu, thì tiếng gầm trong đầu anh đã vang lên chói tai, như muốn nổ tung cả phố.
【Tô! Vãn! Cô! Dám! Giấu! Tôi! Nuôi! Nhiều! Trai! Lạ! Thế! Này!!!】
Ngay giây sau, động cơ Rolls-Royce gầm lên như dã thú, lốp ma sát mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, rồi lao đi như tên bắn, hậm hực biến mất.
Da đầu tôi tê rần.
Xong rồi.
Chuyện này… e là sắp vượt tầm kiểm soát.
6
Buổi đấu giá từ thiện.
Tôi và Cố Thừa Châu ngồi ở hai đầu bàn chính, cách nhau cả biển người.
Anh như một tảng băng sừng sững, còn tôi là con thuyền vòng qua tảng băng ấy.
Tôi cảm nhận rõ ánh nhìn dính chặt vào lưng mình — nóng rực, bỏng cháy.
【Hôm nay vợ xịt nước hoa gì vậy? Thơm quá.】
【Sao cô ấy không nhìn tôi? Một cái liếc cũng không.】
【Đáng ghét, cái thằng hói ngồi giữa là ai? Cười dâm ô thế kia… tôi phải mua đứt công ty của hắn.】
Tôi nâng ly champagne, khẽ chạm vào ly của Kỷ Hoài bên cạnh.
Hôm nay anh ta mặc vest trắng, cười ôn hòa như ngọc, nhưng đáy mắt giấu đầy tính toán.
“Vãn Vãn, dạo này ổn chứ?”
Ánh mắt anh ta chứa sự quan tâm vừa phải. “Nghe nói em dọn ra ngoài… lần này Thừa Châu quá đáng thật.”
Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời.
Đúng lúc này, một phóng viên đột nhiên phá vòng an ninh, dí micro vào mặt Cố Thừa Châu.
“Cố tổng, xin hỏi tin đồn anh và Tô tiểu thư rạn nứt hôn nhân có thật không?”
“Có nguồn tin nói anh sắp chính thức cưới Lâm Vi, anh phản hồi thế nào?”
Mặt Cố Thừa Châu lập tức đen như đáy nồi.
【Cút! Anh mới rạn nứt hôn nhân! Cả nhà anh mới rạn nứt!】
【Ai mà cưới chính thức con đàn bà xấu xí đó! Vợ tôi là đẹp nhất thế giới!】
Ngay lúc vệ sĩ lôi phóng viên ra, trên trần vang lên tiếng kim loại vặn xoắn chói tai.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu.
Một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, dây điện đã đứt, đang rơi thẳng xuống chỗ tôi ngồi.
Thời gian như đông cứng.
Tiếng hét chói tai vang khắp khán phòng.
Não tôi trống rỗng, cơ thể như bị ghim tại chỗ.
Trong khoảnh khắc chớp mắt, một bóng người từ bên hông lao đến, mạnh mẽ đẩy tôi ra xa.
Là Kỷ Hoài.
“Rầm——”
Tiếng nổ vang dội, rung cả lồng ngực.
Chiếc đèn chùm đập nát chiếc ghế tôi vừa ngồi.
Tôi bị đẩy ngã ngồi xuống đất, tim đập loạn như sắp nhảy ra ngoài.
Kỷ Hoài nửa quỳ bên cạnh, lấy thân che chắn cho tôi.
Anh ta cố ý nhăn mặt, rên khẽ: “Vãn Vãn, em không sao chứ?”
Tôi thấy cánh tay anh ta bị mảnh pha lê cắt một vết sâu, lộ cả xương.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng đắt tiền.
Vết thương ở vị trí hiểm nhưng lại hoàn hảo tránh mọi chỗ nguy hiểm chí mạng.
Thật… trùng hợp.
“Cánh tay anh!” Tôi đỡ lấy anh ta, giọng không kìm được run nhẹ.
Mười vệ sĩ “người mẫu cao cấp” của tôi lập tức bao vây, tạo thành bức tường người kín đặc.
Người dẫn đầu rút ngay bộ cứu thương: “Tô tiểu thư đừng sợ! Chúng tôi đã qua huấn luyện chuyên nghiệp!”
Người khác bật quạt mini: “Tô tiểu thư bị hoảng sợ, xin gió mát cho dịu lại!”
Tôi: “…”
Giữa hỗn loạn, tôi ngẩng lên.
Bắt gặp ánh mắt Cố Thừa Châu từ khoảng cách không xa.
Bóng dáng cao lớn của anh đứng chết lặng, không nhúc nhích.
Như một bức tượng vừa bị phong hóa ngay tức khắc.
Anh quay đầu, thấy cảnh — vợ mình đang ân cần đỡ một người đàn ông khác.
Máu của người đó, gần như nhỏ lên tay cô.
【Kỷ Hoài? Sao hắn dám chạm vào vợ tôi!】
【Vợ tôi đang đỡ hắn! Cô ấy ngay trước mặt tôi đỡ người đàn ông khác!】
【Hắn chỉ chảy chút máu, ánh mắt vợ là gì thế? Là xót sao? Là xót hắn sao?!】
【Còn tôi thì sao? Tôi đứng dưới chung cư cô ấy cả tháng trời, lạnh thấu xương, muỗi đốt tim gan tôi rách nát, sao cô ấy không thương tôi?!】
【Tại sao… tại sao người cứu vợ không phải là tôi…】
Những tiếng gào thét dồn dập, tuyệt vọng từng nhịp, như muốn nghiền nát cả không gian.
【Tôi đáng lẽ không nên để ý cái thằng phóng viên chết tiệt đó! Đáng lẽ phải dõi theo vợ không rời! Kỷ Hoài khốn kiếp, hắn cố ý! Tại sao người cứu vợ không phải tôi!!!】
Tôi cảm nhận rõ ánh nhìn như muốn xuyên thấu mình, ngẩng lên chạm mắt với anh.
Trong đôi mắt đen ấy, lần đầu tiên tôi thấy — sự sợ hãi tột độ, cơn giận dữ cháy rực, và… nỗi tuyệt vọng như bị cả thế giới vứt bỏ.
Anh như thể… sắp vỡ nát.