Chương 1 - Sự Nổi Dậy Của Một Người Vợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lúc một giờ sáng, tôi vừa nhào xong mẻ bột thứ ba mươi hai.

Chồng tôi gác chân lên bệ bếp, điếu thuốc ngậm hờ nơi khóe miệng, lười biếng buông một câu:

“Thật ra… có một người vợ như em, đôi khi anh thấy mình mất mặt với người ta ở thị trấn.”

Bột mì trên tay tôi lả tả rơi xuống. Động tác nhào bột vốn thuộc làu, bỗng khựng lại.

Anh nhả ra một vòng khói, giọng nhàn nhạt như thể đang nói chuyện nhà người khác:

“Em siêng năng thì có siêng năng, tiệm mì nhờ em mà sạch sẽ, gọn gàng… Nhưng anh cần đâu phải vậy. Người đứng cạnh anh, phải là kiểu như cháu gái của chủ nhiệm Tô — ra bàn tiệc biết nói cười xã giao, thay anh rót rượu bắt chuyện, chứ không phải một người đàn bà nhà quê chỉ biết cúi đầu nhào bột.”

Tôi cảm thấy một luồng lạnh từ sống lưng trườn lên, mắt cay xè.

Có lẽ vì sắc mặt tôi lúc đó quá khó coi, nên giọng anh dịu đi đôi chút. Anh vỗ vỗ chiếc tạp dề tôi đang mặc, nói:

“Em đừng giận. Lần trước gặp giám đốc hợp tác xã, người ta hỏi em nghĩ gì về phát triển kinh doanh cá thể, em cứng họng không nói nổi một câu. Sau đó người ta cười bảo anh lấy vợ chẳng biết nhìn người, suýt nữa chuyện mở rộng mặt bằng cũng hỏng theo.”

Nếu là trước kia, chắc tôi đã lau nước mắt, lí nhí xin lỗi, rồi hứa sẽ học uống rượu, học giao tiếp.

Nhưng giờ đây, thứ còn lại trong tôi chỉ là lưng đau nhức sau ba đêm liền thức trắng, và một mảnh hoang hoải lạnh băng trong lòng.

Tôi chợt nhận ra — đến lúc rồi.

Tôi rửa tay, ngồi xuống, viết cho mẹ một bức thư.

“Mẹ à, cái giấy báo đỗ Đại học Sư phạm tỉnh năm ngoái, con nhận rồi.”

1.

Hôm thu dọn hành lý rời khỏi tiệm mì,

Trầm Kiến Quốc đang cùng cô gái mới quen ở thị trấn – Tô Hoan, thử áo sơ mi mới dưới ánh đèn vàng.

Bóng hai người in sát vào nhau, vừa vặn như một đôi được chọn sẵn. Anh ta chẳng buồn liếc tôi lấy một cái.

Mãi đến khi tôi khoác túi vải bước ra đến cửa, anh ta mới cười khẩy, như thể vừa nhớ ra điều gì thú vị:

“Chỉ vì mấy câu tôi nói hôm trước mà cô đòi về nhà mẹ đẻ?”

Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Mấy người làm công trong tiệm vẫn bận rộn lau bàn dọn ghế chuẩn bị cho buổi tối, không một ai ngẩng đầu lên, càng không ai buông lời giữ lại kiểu: “Chị dâu đừng đi.”

Trầm Kiến Quốc tựa lưng vào ghế dài, giọng điệu nhàn nhạt:

“Thẩm Di à, gái nhà quê đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Tôi nói có mấy câu mà cũng dỗi?”

Tô Hoan bên cạnh che miệng cười, tay vẫn khoác chặt lấy anh ta:

“Anh Trầm, đừng chấp chị ấy. Có người sinh ra là không hợp ăn cơm chốn xã giao, xa anh rồi, chị ấy sống sao nổi ở thị trấn?”

Anh ta hài lòng gật gù, vỗ vỗ tay cô ta:

“Vẫn là em hiểu chuyện.”

“Cô thử nghĩ xem, không có tôi cưới cô vào phố, cô tưởng gái quê như cô có cửa nhập hộ khẩu thị trấn chắc?

Giờ tôi chỉ nói thẳng một chút, cô đã muốn bỏ đi rồi?”

Nhưng… thật sự là tôi không biết điều sao?

Ba hôm trước, chuẩn bị cho cuộc họp bình xét “Cá nhân kinh doanh tiêu biểu toàn thị trấn”,

tôi cắn răng chịu đựng ánh mắt giễu cợt của Tô Hoan, mặc kệ lời anh ta gắt lên “đừng gây rối”,

một mình rà lại ba lượt sổ sách, thức liền ba đêm để học thuộc toàn bộ số liệu.

Sáng hôm ấy, tôi ôm đống tài liệu định đi cùng anh ta tới hội nghị.

Anh ta chắn trước ghi-đông xe, nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Cô đi làm gì? Trong đó toàn cán bộ. Nhìn lại bộ dạng quê mùa của cô đi, vào rồi lại làm tôi mất mặt.”

Nói xong, anh ta quay sang bảo Tô Hoan:

“Lấy hộp cơm đưa cô ta. Ở nhà chờ đi, họp xong tôi mua về cho cái bánh tiêu.”

Tôi không đáp.

Nhưng vẫn lặng lẽ đi bộ đến hội trường hôm đó.

Qua tấm kính mờ của cửa phòng họp,

tôi thấy Trầm Kiến Quốc và Tô Hoan sóng vai đứng trên bục trình bày,

đang chiếu lên màn hình bảng dữ liệu mà tôi mất ba đêm thức trắng mới hoàn thành.

Tô Hoan cầm bản thảo, ăn nói trôi chảy, gương mặt tự tin ngẩng cao.

Ánh mắt anh ta nhìn cô ta—là một thứ ánh nhìn tôi chưa từng thấy suốt những năm làm vợ anh: ngưỡng mộ.

Tôi đẩy cửa bước vào, nắm lấy vạt áo anh ta, chỉ hỏi một câu:

“Vì sao không để tôi đi cùng? Những số liệu kia, chỉ mình tôi nắm rõ nhất.”

Anh ta cau mày, hất tay tôi ra như đang vứt đi thứ gì dơ bẩn:

“Đừng gây chuyện. Hoan Hoan ăn nói lanh lợi hơn cô nhiều, cô đừng có làm mất mặt tôi ở đây.”

Tô Hoan bước tới, mắt nhìn xuống tôi đầy kẻ cả:

“Chị Thẩm Di, anh Trầm đã có sắp xếp rồi. Chị có mặt ở đây… thật ra lại ảnh hưởng hình ảnh. Hay là… chị ra ngã tư đợi em nhé?”

Tôi nhìn chiếc sơ mi mới trên người cô ta—mẫu mà Trầm Kiến Quốc từng nói “quá mắc” khi tôi định mua—tim đau như bị ai đấm mạnh một cú.

Từ ngày cưới về, tôi ôm trọn mọi việc lớn nhỏ trong tiệm mì, cả trong nhà lẫn ngoài tiệm.

Tháng trước, tôi lén mua một cuốn “Tự học Toán ứng dụng”, mong có thể theo kịp những buổi họp của anh.

Nhưng khi thấy giá bìa sách, anh ta cau mày:

“Chút sổ sách này mà cũng cần học? Phí tiền.”

Hóa ra, không phải không cần học.

Chỉ là… từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng nghĩ sẽ để tôi đứng ngang hàng với anh.

Tôi không rời đi.

Tô Hoan vờ như ngạc nhiên, nghiêng đầu cười khẽ:

“Ơ, chị cũng đến à? Anh Trầm bảo hôm nay chị bận, không tham dự. Em cứ tưởng…”

Cô ta giơ giơ cuốn sổ nhỏ màu xám bạc:

“Đây là tư liệu để báo cáo lát nữa, em chỉ chuẩn bị đúng một bản thôi.

Chị hay là… về trước đi cho đỡ vướng?”

Tôi đứng yên, tay chân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Từng con số trong bản báo cáo kia, từng dòng ghi chép trong đó—đều là tôi tự tay tính toán qua bao đêm trắng mắt.

Vậy mà giờ đây, tất cả lại biến thành công lao của người khác.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Tô Hoan:

“Tỷ lệ tăng trưởng doanh thu tháng thứ ba là bao nhiêu, chị tính kiểu gì ra vậy?”

Chưa kịp ai trả lời, Trầm Kiến Quốc lập tức sa sầm mặt, quát lớn:

“Thẩm Di! Cô tưởng đây là chỗ cô làm ầm lên sao?!”

Anh ta thở hắt ra một tiếng, sải bước tiến về phía tôi.

Đôi mắt tôi đỏ hoe vì tủi thân, trong lòng nguội lạnh đến tê tái,

nhưng vẫn còn một chút kỳ vọng ngu ngốc le lói—

Biết đâu đây chỉ là sắp xếp tạm thời, biết đâu anh ta vẫn nhớ, người giữ sổ sách bấy lâu nay là tôi.

Thế mà câu nói tiếp theo của anh ta—lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt:

“Đừng gây chuyện nữa, lãnh đạo sắp tới rồi. Đứng đây chỉ tổ mất mặt.”

Anh ta chìa tay ra kéo tôi đi, giọng đã không còn kiên nhẫn:

“Việc của cô kết thúc rồi. Bây giờ là sân khấu của Hoan Hoan.

Cô ấy do tôi dìu dắt, chỉ cô ấy mới đủ mặt mũi đại diện tôi.”

“Cô đứng ngoài cũng tiện.”

Anh ta dừng một nhịp, rồi nói tiếp không chút xấu hổ:

“Lát nữa nếu cần mua thuốc lá, rót nước tiếp khách, cô chạy giúp một chuyến cũng tiện.”

Tô Hoan khẽ bật cười, đưa tay che miệng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh khỉnh:

“Chị Thẩm Di, không phải em nhiều lời, nhưng phụ nữ nên biết rõ vị trí của mình là ở đâu.

Người anh Trầm dắt theo đại diện anh ấy, ít nhất cũng phải…”

Cô ta cố ý lia mắt từ đầu xuống chân tôi, không cần nói hết câu, tôi cũng hiểu.

Ngay lúc đó, một ông chú làm lâu năm trong tiệm bước lại, mặt đầy vẻ “trưởng bối”, khoanh tay như chuẩn bị dạy bảo:

“Cô vợ nhà Kiến Quốc dạo này hơi ngông đấy nhé.

Chắc cô tưởng tiệm buôn bán khấm khá lên toàn nhờ công cô?

Tôi thấy… tốt nhất cô nên viết bản kiểm điểm, xem lại mình cho tử tế.”

Từng lời, từng gương mặt trước mắt khiến máu trong người tôi sôi lên.

Bao nhiêu ấm ức chồng chất trong suốt những năm tháng câm lặng, đến lúc này như ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt toàn thân.

Tôi nhìn quanh căn phòng—từng gương mặt quen thuộc, từng lời nói ngọt xớt giả tạo—giờ đây đều trơ trẽn như một trò hề.

Giây tiếp theo, tôi vớ lấy ly trà nóng vừa rót, hắt thẳng vào mặt ông chú kia.

“Đồ già khọm! Muốn viết kiểm điểm thì tự viết cho mình đi!”

Tôi như hóa điên, giật lấy chiếc tách trên bàn, lần lượt ném về phía đám người đang đứng xem trò vui.

Ném về phía gương mặt hoảng hốt tái mét của Tô Hoan,

ném về phía tên nhân viên đang đứng trên cao chỉ tay quát nạt tôi,

ném thẳng vào tất cả những kẻ đã lấy công sức của tôi đem làm vinh quang cho họ.

“DỪNG LẠI!”

Tiếng gầm của Trầm Kiến Quốc vang lên, cơn thịnh nộ bùng nổ ngay sau đó—

một cái bạt tai như trời giáng quất thẳng lên má tôi.

Cơn đau bỏng rát lan ra khắp nửa bên mặt, tôi bị đánh lệch cả đầu, tai ù đi, mắt nổ đom đóm.

“Đồ điên!”

Anh ta chỉ tay ra cửa, rít qua kẽ răng:

“Cô cút về quê cho tôi! Ngay bây giờ ra xã làm đơn ly hôn!”

Lạ thay, ngay khoảnh khắc đó, tôi lại thấy… nhẹ nhõm lạ thường.

Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu thất vọng—tất cả tan biến sạch sẽ chỉ sau một cú tát.

Tôi chậm rãi đứng thẳng dậy, đưa tay xoa xoa bên má nóng ran, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào mặt anh ta:

“Được.”

Tôi đảo mắt nhìn quanh cái tiệm mì lộn xộn—đầy vương vãi nước trà, vỏ bánh, và nước súp loang lổ dưới sàn.

Đám nhân viên thì vội vàng che chắn trước Tô Hoan đang mặt cắt không còn giọt máu, nép sát vào tường, vừa thét lên vừa run lẩy bẩy.

Từng gương mặt đều hiện rõ cảnh giác, như thể tôi là thú dữ.

Tôi bất giác bật cười.

Rồi rút từ túi áo ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu, dứt khoát đưa tới trước mặt Trầm Kiến Quốc:

“Ký đi.”

“Tiện thể khỏi phiền tôi phải lên xã xin xác nhận.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)