Chương 8 - Sự Nghiệp Của Tiểu Phượng Hoàng Bị Bỏ Rơi
Ma Tôn bước ra, cười khẩy, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Thiên đế lão tặc, ngươi định giở trò với Gà con của ta à?”
Thiên đế nhướng mày, giọng như sấm:
“Ngươi nói cái gì?
Đừng bảo với ta, phượng hoàng này chính là ‘Gà điện hạ’ của Ma tộc đó nhé?”
13
Khi ta trở về Ma Uyên, toàn Ma tộc mở hội mừng ta niết bàn tái sinh.
Cờ đỏ rợp trời, lửa ma rực rỡ, tiếng hò reo vang vọng tận cùng vực sâu.
Ma tộc đã có được phượng hoàng của riêng mình.
Trong cuộc đại chiến Thiên–Ma, ta đại diện Ma tộc ra trận.
Khi mẫu thân thấy ta từ xa, ánh mắt nàng không rời, thốt khẽ:
“Đẹp quá… nếu nó là con ta thì hay biết mấy.”
Ta mím môi —
Con vốn là con của người.
Nhưng năm đó, họ đã chê ta xấu xí như gà con,
chỉ vì ta làm tổn hại “thể diện của huyết thống cao quý”.
Phụ thân tiến lại gần, ánh mắt dò xét:
“Nếu ngươi chịu quy phục Thiên đình,
bản vương có thể nhận ngươi làm con.”
Ta chẳng thèm đáp, chỉ rút kiếm, bay thẳng về phía Vu Uyển Uyển.
Chỉ trong một chiêu, Vu Uyển Uyển bị đánh ngã gục.
Nàng hóa lại nguyên hình khổng tước, phun máu ra từng ngụm,
những sợi lông vũ từng cướp từ linh điểu khác hóa thành tro bụi, tan biến giữa thiên không.
Một giọng cười bật lên giữa khán đài:
“Xấu xí thật, chỉ là một con khổng tước mà dám xưng phượng hoàng công chúa à?”
Vu Uyển Uyển khuỵu gối, nước mắt ròng ròng, bò về phía phụ mẫu:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, cứu con! Con là con gái ngoan của người mà, giết nó đi, giúp con đi!”
Ta chỉ đứng yên, tay cầm kiếm, lưng thẳng giữa trời,
không biện minh, không cúi đầu.
Lúc này, các thiên kiêu khác của Thiên đình lao lên thách đấu.
Từng kẻ, từng kẻ một — đều bị ta đánh bại.
Cuối cùng, mẫu thân ta đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng:
“Ta không cần biết ngươi từ đâu tới,
nhưng không được phép ức hiếp con gái ta.
Nếu ta thắng, ngươi phải quỳ xuống gọi ta là mẫu thân,
và xin lỗi Uyển Uyển.”
Phụ thân khẽ gật đầu, giọng tràn tự tin —
rõ ràng, trong mắt họ, tình thân chỉ đáng để đánh đổi bằng thể diện và kiêu ngạo.
Ma Tôn cười khinh, tay đặt lên chuôi kiếm:
“Thiên đình định nuốt lời sao?
Đại hội của hậu bối, lại để trưởng bối ra tay với trẻ con à?”
Lời hắn vừa dứt, cả trời đất như lặng đi một nhịp.
Lửa phượng quanh ta dâng tràn, ánh sáng rực rỡ phủ kín cả đấu trường.
Phượng hoàng Chước Hoa — con gái từng bị Thiên đình vứt bỏ,
giờ đây đứng trước chính phụ mẫu ruột của mình,
để chứng minh:
Thứ bị xem thường năm xưa, hôm nay đủ sức khiến thiên giới phải cúi đầu.
Mẫu thân nhìn ta, sắc mặt thoáng ngượng:
“Nàng… nàng dám ứng chiến sao?”
Ta chỉ khẽ gật đầu, phượng hỏa quanh thân dâng cao, rực sáng cả đấu trường.
Trận chiến kéo dài ba ngày ba đêm.
Ta lần lượt đánh bại từng vị thiên kiêu của Thiên đình — những kẻ từng cao ngạo nhìn xuống Ma Uyên.
Cuối cùng, ta đối đầu với chính Phượng hậu — người đã sinh ra ta.
Phượng hoàng đối phượng hoàng,
hai luồng thần hỏa chạm nhau, trời đất nhuộm đỏ, nhật nguyệt lu mờ.
Tiếng hót của ta xuyên trời vỡ mây,
ngọn lửa của ta thiêu tan ánh sáng của mẫu thân,
mà ta — phượng hoàng từng bị vứt bỏ, đã đứng vững giữa trời, đánh bại chính huyết mạch của mình.
Thiên Đế câm lặng hồi lâu, cuối cùng đành thở dài:
“Thôi được, Thiên đình sẽ tuân thủ lời hứa.”
Từ đó, Ma tộc được phép sống dưới ánh mặt trời,
có thể cư trú cùng vạn linh, không còn phải trốn tránh trong vực sâu u ám.
Trong ánh sáng ấy, Ma Uyên không còn là địa ngục,
mà hóa thành một thế giới tự do, tràn ngập tiếng ca và gió ấm.
Nhờ sự tồn tại của ta,
muôn loài chim khắp trời đất đều tôn ta làm vương,
còn Ma tộc — từ nay, đã có thể ngẩng đầu trước Thiên đình.
Thiên – Ma từ đó ngang hàng,
mà Thiên Đế cũng phải cúi đầu chấp thuận.
Mẫu thân tìm đến ta, đôi mắt phụ thânn chứa xúc động:
“Ngươi là phượng, sao không đứng về phía Thiên đình?
Chẳng lẽ ngươi không phải con ta, mà là đá vỡ sinh ra ư?”
Ta nhìn thẳng vào nàng, nói chậm rãi:
“Ta chính là con chim nhỏ bị người ném xuống Ma Uyên năm xưa.”
Mẫu thân sững sờ, thân hình run rẩy, đôi môi mấp máy mãi không nên lời.
Bà nhìn ta, rồi lại nhìn Ma Tôn đứng sau lưng ta, đôi mắt ngập nước.
“Ta… ta xin lỗi… xin lỗi con…”
Bà lẩm bẩm như người mất hồn, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Phụ thân nghe tin chạy đến, giọng khàn hẳn đi:
“Thì ra… nhi nữ của ta lại lớn lên xinh đẹp và mạnh mẽ đến vậy…
Là con đã khiến phụ thân được nở mày nở mặt…”
Nhưng ta không quay về.
Ta chỉ khẽ nói:
“Ánh sáng của ta không cần ai ban cho.
Ta có Ma tộc, có sư phụ, có những người yêu thương ta.”
Rồi ta quay đi, phượng hỏa tung cánh.
Vu Uyển Uyển, kẻ từng cướp hết mọi thứ của ta,
bị tước bỏ danh hiệu “Phượng hoàng công chúa”,
bị thiên luật trừng phạt vì tạo nghiệp quá sâu —
thân hồn tan biến, bị nhân quả phản phệ mà chết.
Từ đó, trời đất ghi thêm một truyền thuyết:
Có một phượng hoàng từng bị ruồng bỏ,
bị gọi là “Gà con của Ma tộc”,
nhưng cuối cùng, chính nàng đã đốt sáng cả thiên không,
khiến Thiên đình phải cúi đầu,
khiến Ma Uyên tràn ngập ánh mặt trời.
Phượng danh: Chước Hoa.
Người Ma tộc tôn xưng — Phượng hoàng bất diệt.
[HOÀN]