SƯ MUỘI TA NUÔI BỊ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG GIẾT

Công Chúa Ngủ Trong Rừng

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Edit: Vân Đạm Phong Khuynh

Giữa trưa, ta cầm cuốn tiểu thuyết trở về Ngọc Anh Cung.

Tiểu nha đầu Đường Dĩnh lên núi đã lâu vậy mà muội ấy vẫn chưa bỏ được thói quen nghỉ trưa giống phàm nhân.

Sự muội rất thích ôm gối Trúc Phu Nhân* làm từ trúc xanh trăm năm do chính tay ta đan, khi đó muội ấy sẽ lăn qua lăn lại không khác gì quả bóng chỉ để tìm góc thoải mái mà ngủ.

(* Trúc phu nhân: Một loại gối ôm dài bằng cơ thể người làm bằng trúc mang tên Trúc phu nhân (竹夫人) theo truyền thống được cho là sản phẩm của các bà vợ tặng chồng trước một chuyến đi xa, để khi đêm tối cô đơn, chồng ôm gối cũng như là ôm vợ.)

Ta thường chỉ cho phép sư muội ngủ một khắc* nhưng vừa nằm xuống là muội ấy đã ngủ quên trời đất.

(*Một khắc: bằng mười lăm phút.)

Một khi bị ta đánh thức, Đường Dĩnh sẽ dùng ánh mắt mơ màng ngái ngủ, ôm cánh tay ta nũng nịu nói: “Sư tỷ, cho muội ngủ thêm xíu nữa đi mà.”

Ta mà không đồng ý, muội ấy sẽ rúc vào lòng ta cọ tới cọ lui không khác gì chú mèo nhỏ đáng thương.

Lần nào ta cũng bị sư muội quậy phá một trận tới mức phải cố nhịn cười, ta nghiêm mặt, miễn cưỡng nói lời đồng ý.

Khi đó, đôi mắt sư muội sẽ sáng lên rồi phi thẳng lên giường, cất cao giọng nói: “Sư tỷ của ta là người tốt nhất trên đời này.”

Nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch đó, ta nhịn không được mà cười thành tiếng.

Giờ là lúc Đường Dĩnh ngủ trưa, nếu gọi muội ấy dậy, trong cơn ngái ngủ mà thấy ta chắc lại tưởng còn đang nằm mơ.

Không biết lúc sư muội thấy ta trở về sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào đây?

Có thể sẽ kinh ngạc tới mức không nói được câu nào, hoặc là đần mặt ra rồi phấn khởi nhảy chồm lên ôm ta.

Càng nghĩ càng thích thú, ta vội nâng bước chân tiến về sương phòng sư muội.

Vừa mở cửa ta đã thấy một bóng dáng đang ôm gối Trúc Phu Nhân ngủ ngon lành.

Ta mỉm cười tiến lại gần giường.

Ta lấy cuốn tiểu thuyết nằm trong bộ văn tập mà muội ấy luôn mong chờ, ho nhẹ một tiếng rồi bước tới vỗ vai gọi muội ấy.

“Tiểu sư muội, dậy đi.” Ta vừa cười vừa nói, “Muội mau nhìn xem ta mang cái gì về cho muội.”

Giây tiếp theo, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ hiện ra trước mắt, nụ cười của ta bỗng cứng đờ.

Cô ta chớp con mắt ngơ ngác như nai con nhìn ta với vẻ hoảng sợ.

“Ngươi là ai?” Cả hai người chúng ta đều hỏi cùng một lúc.

Sau đó ta rút kiếm kề lên cổ cô ta, “Tại sao ngươi nằm trên giường của sư muội?”

Không những chiếm lấy giường sư muội còn dám ôm gối Trúc Phu Nhân mà ta làm cho muội ấy.

Đồ vô liêm sỉ!

“Tiểu sư muội!” Đồng thời, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng hô lớn.

Một luồng lực mạnh lao tới đánh thẳng vào cổ tay ta.

Do không phòng bị nên thanh kiếm bị đánh lệch ra một tấc.

Trong nháy mắt, một bóng trắng lao tới bảo hộ nữ nhân đang run rẩy trên giường.

Hắn mang vẻ hung thần nhìn ta, sát khí của hắn ngưng lại ngay ngay lúc thanh kiếm sắp rơi xuống.

"Sư tỷ?" Hắn kinh ngạc kêu lên, "Tỷ trở về lúc nào vậy?"

Ta nhận ra hắn.

Hắn là tiểu thiếu gia mà Đường Dĩnh luôn nhắc đến.

Đồng thời cũng là tiểu sư đệ của ta, Tống Vũ Nhiên.

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.