Chương 8 - Sự Lựa Chọn Thay Đổi
20
Trước lễ tốt nghiệp, không khí trong trường đầy ắp sự hân hoan xen lẫn nỗi buồn.
Tôi đứng trước gương trong ký túc xá, tay nhẹ vuốt nếp gấp trên cổ áo lễ phục.
Điện thoại rung — tin nhắn từ Chu Dự Thần.
“Anh đang dưới ký túc xá em.”
Chỉ sáu từ đơn giản, nhưng khiến mắt tôi nóng bừng.
Kiếp trước, anh cũng như vậy — luôn đúng giờ, luôn đáng tin.
Tôi hít sâu một hơi, cầm balo chạy xuống lầu.
Dưới tán cây ngô đồng trong nắng sớm, Chu Dự Thần đứng đó, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Hôm nay anh mặc sơ mi màu xám nhạt, tay áo xắn gọn đến khuỷu, lộ ra cánh tay rắn rỏi.
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống người anh, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, làm nổi bật đường nét gương mặt hoàn hảo.
Khi thấy tôi, ánh mắt anh chớp lên, khoé môi khẽ cong — dịu dàng như tia nắng đầu tiên sau mùa đông giá lạnh.
“Chào buổi sáng.”
Anh tự nhiên đỡ lấy balo từ tay tôi.
Cử chỉ đó làm mũi tôi cay xè.
“Chào buổi sáng.”
Tôi cố giữ cho giọng không run, “Anh… ngủ có ngon không?”
Sau buổi tối hôm đó ở quán cà phê, chúng tôi mỗi người dành một ngày để sắp xếp lại cảm xúc.
Anh lắc đầu, “Gần như không ngủ. Cứ nghĩ mãi về chuyện của chúng ta.”
Chúng tôi sóng bước trên lối nhỏ trong khuôn viên trường, giữ khoảng cách vừa phải — không quá xa tạo cảm giác xa lạ, cũng không quá gần gây khó xử.
Gió đầu hạ mang theo hương hoa dành dành lướt qua má, tôi len lén liếc anh, lại bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn tôi.
Hai đứa bật cười, rồi quay đi chỗ khác.
“An An.”
Anh bất ngờ dừng lại, “Anh muốn làm một việc.”
Chưa kịp phản ứng, Chu Dự Thần đã quỳ một gối xuống ngay trên con đường lát đá ngập nắng.
Những sinh viên đi ngang bật lên tiếng “ôi!”, vài người rút điện thoại ra quay.
Tôi sững người, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung xanh đậm.
Hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ dưới nắng sớm.
“An An.”
Giọng anh hơi run, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào tôi.
“Kiếp trước anh đã đánh mất em, kiếp này suýt chút nữa lại phạm sai lầm. Anh không dám chắc tương lai sẽ ra sao, nhưng nếu em đồng ý, anh muốn cùng em tìm ra câu trả lời.”
Nước mắt tôi tuôn trào, nhòe đi mọi thứ trước mắt.
“Em…”
Tôi nghẹn ngào, không thể nói trọn câu, chỉ có thể gật đầu lia lịa, đưa tay trái ra.
Tay Chu Dự Thần khẽ run, phải thử đến hai lần mới đeo được chiếc nhẫn vào ngón giữa của tôi.
Khi anh đứng dậy, tôi không kìm được nữa, lao vào vòng tay anh.
Lồng ngực anh ấm áp, rắn chắc, tiếng tim đập vang dội bên tai tôi như trống trận.
Tôi cảm nhận được cánh tay anh dần siết chặt, cuối cùng ôm tôi thật chặt như muốn hòa tôi vào máu thịt.
“Xin lỗi…”
Tôi vùi mặt vào vai anh, giọng nghèn nghẹn.
“Suỵt…”
Anh dịu dàng vuốt tóc tôi, “Không có ai sai ai cả. Chúng ta đều mang theo những vết thương trở lại cuộc đời này. Nhưng giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
21
Trong lễ tốt nghiệp, chúng tôi trở thành tâm điểm của cả hội trường.
Không chỉ vì Chu Dự Thần là đại diện sinh viên xuất sắc phát biểu, mà còn bởi màn “cầu hôn chớp nhoáng” buổi sáng đã lan truyền khắp trường.
Trương Hiểu cứ nhéo cánh tay tôi mãi.
“Hai người giấu kỹ quá rồi đấy.”
Còn tôi chỉ biết đỏ mặt cười ngốc.
Trên bục, bài phát biểu của Chu Dự Thần ngắn gọn, mạnh mẽ.
Khi anh nói đến “hãy trân trọng người trước mắt”, ánh mắt anh vượt qua đám đông, nhìn thẳng vào tôi. Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác cả thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi.
Sau buổi lễ, chúng tôi đi khắp khuôn viên trường chụp ảnh lưu niệm.
Trước thư viện, anh tự nhiên vòng tay ôm eo tôi; bên sân bóng rổ, tôi nhảy lên ôm cổ anh; dưới tháp đồng hồ, anh cúi đầu hôn lên trán tôi — những hành động thân mật mà kiếp trước tôi chỉ làm với Lâm Gia Dương, giờ đây đều dành cho Chu Dự Thần. Mỗi một lần chạm vào anh đều khiến tim tôi đập loạn.
22
“Em biết không,”
Chiều tối, chúng tôi ngồi trên băng ghế cạnh hồ, Chu Dự Thần bỗng nói: “Kiếp trước điều anh ghen tỵ với Lâm Gia Dương nhất, là anh ta có thể đường hoàng nắm tay em.”
Ánh chiều tà phủ xuống mặt hồ lấp lánh như dát vàng.
Tôi tựa vào vai anh, mân mê những ngón tay thon dài.
“Giờ anh có thể rồi mà.”
Anh xoay tay, đan chặt mười ngón tay vào tay tôi.
“An An, về tương lai…”
“Em biết,”
Tôi ngắt lời anh: “Anh đi du học, em học cao học trong nước. Yêu xa thôi mà, em không sợ.”
Anh im lặng một lúc.
“Anh sợ. Sợ khoảng cách, sợ lệch múi giờ.”
Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
“Chu Dự Thần, kiếp này em đã chọn anh thì sẽ không buông tay nữa. Nếu anh không tin, em có thể gửi định vị mỗi ngày, gọi video mỗi giờ…”
Anh bật cười, đuôi mắt xuất hiện những nếp nhăn mềm mại.
“Không cần đến mức đó.”
Nụ cười dần thu lại, anh trở nên nghiêm túc: “Nhưng chúng ta phải đặt ra vài quy ước.”
“Anh nói đi.”
“Thứ nhất, dù bận thế nào cũng phải nhắn ít nhất một tin mỗi ngày. Thứ hai, có mâu thuẫn phải giải quyết trong ngày, không được chiến tranh lạnh. Thứ ba…”
Anh dừng lại một chút, “Nếu… nếu em lại yêu người khác, hãy nói với anh ngay lập tức.”
Điều cuối cùng ấy như một cây kim đâm vào tim tôi.
Tôi nâng mặt anh lên, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.
“Không có chuyện đó đâu. Chu Dự Thần, nhớ kỹ, kiếp này Giản An sống là người của anh, chết là ma của anh.”
Đồng tử anh co lại, rồi bật cười.
“Câu thoại sến thế…”
“Nhưng hiệu quả, đúng không?”
Tôi cũng cười, rồi chủ động hôn lên môi anh.
Môi anh mềm mại, ấm áp, có hương bạc hà thoang thoảng. Khi tôi rời khỏi, tai anh đã đỏ như máu, nhưng ánh mắt lại rực rỡ như có sao.
Tôi lại tựa đầu vào vai anh.
“Nhiều nhất hai năm, chúng ta sẽ hết yêu xa.”
“Anh có thể bay về thăm em.”
Giọng anh trầm trầm, cằm tựa lên đầu tôi.
“Chỉ cần vào kỳ nghỉ, đừng để ảnh hưởng việc học.”
Tôi siết chặt tay anh, “Lần này, để em là người chờ anh.”
23
Trời dần sập tối, đèn đường trong khuôn viên trường lần lượt bật sáng.
Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau, lặng lẽ lắng nghe tiếng thở và nhịp tim của đối phương, thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ hôn dịu dàng.
Không cần thề non hẹn biển, không cần hứa hẹn vang trời, chỉ cần hai trái tim từng tổn thương đang dần xích lại gần, sưởi ấm cho nhau.
Những tiếc nuối của kiếp trước, những lần lỡ nhịp ở kiếp này, bốn năm truy đuổi và tránh né…
Tất cả những khúc khuỷu đó, đến giờ phút này đều trở thành có ý nghĩa.
Chúng tôi như hai con thuyền nhỏ vượt qua bão giông, cuối cùng cũng tìm thấy bến cảng để neo đậu.
“An An,”
Trước khi chia tay, Chu Dự Thần chợt gọi tôi, “Chiếc nhẫn… em vẫn thích chứ?”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc đơn giản trên ngón giữa, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng dịu dàng.
“Rất thích, sao vậy?”
“Đó là…”
Anh hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng, “Đó là chiếc nhẫn anh mua từ kiếp trước, định dùng để tỏ tình… nhưng mãi không đưa ra được.”
Nước mắt tôi lần nữa trào ra. Tên ngốc này…
“Em sẽ luôn đeo nó,”
Tôi nghẹn ngào, “Cho đến ngày anh thay cho em bằng nhẫn cưới.”
Đôi mắt anh trong ánh trăng lấp lánh như chứa đầy sao trời.
Khi chúng tôi một lần nữa trao nhau nụ hôn, tôi biết — đây không phải là kết thúc,
Mà là khởi đầu của một hành trình mới.
Một hành trình không còn nuối tiếc, không còn bỏ lỡ, không còn giấu giếm.
Hết