Chương 4 - Sự Lựa Chọn Đau Đớn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vẫy tay mạnh trước ống kính mắt mèo.

Điều khiến tôi lạnh người hơn nữa – là phía sau họ, còn có em trai tôi, Lâm Lỗi.

Cậu ta dựa lười nhác vào tường, mắt dán vào điện thoại, hoàn toàn dửng dưng với mọi việc đang xảy ra.

Trần Vũ bước lại, nhìn thấy khung cảnh trong màn hình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Anh nắm lấy tay tôi, khẽ nói: “Đừng mở cửa.”

Ngoài cửa, mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, gõ cửa thình thịch, giọng đã gần như nghẹn ngào, vang lên thê lương trong hành lang vắng.

“Vãn Vãn à! Mở cửa đi! Là bố mẹ đến thăm con mà! Sao con không nghe điện thoại vậy?”

“Vãn Vãn! Mở cửa đi! Mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ đến để xin lỗi con mà!”

Giọng bà càng lúc càng lớn, tôi thậm chí còn nghe được tiếng cửa phòng hàng xóm mở ra.

Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa.

Tôi biết, nếu không mở, bà ấy sẽ đứng đó làm ầm lên cả ngày, cho tới khi lôi kéo được cả khu nhà đến xem náo nhiệt.

Vừa mở cửa, mẹ tôi lập tức “thay mặt” – chuyển sang bộ dạng người mẹ hiền.

Mắt bà đỏ hoe, nước mắt nói trào là trào, nắm lấy tay tôi mà bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Vãn Vãn à, con gái ngoan của mẹ, đều là lỗi của mẹ cả, hôm trước mẹ nói hơi nặng lời, con đừng để bụng con nhé!”

“Mẹ chẳng phải vì chuyện của em con mà lo lắng quá mấy đêm không ngủ được sao…”

Vừa nói bà vừa ra hiệu cho bố tôi mang đồ vào.

Bố tôi vẫn như mọi khi, im lặng, lặng lẽ đặt những hộp quà gói gém đẹp đẽ xuống lối vào, nhưng ánh mắt ông như cây thước sắc lạnh, quét đi quét lại trên người tôi, tràn đầy xét nét và cảnh cáo.

Lâm Lỗi thì tự nhiên như đang về vườn sau nhà mình, nghênh ngang bước vào, ngồi phịch xuống sofa mềm mại của chúng tôi, vắt chân chữ ngũ, tiếp tục chăm chú vào điện thoại như chẳng có ai khác trong phòng.

Cậu ta thậm chí còn liếc tôi bằng ánh mắt khó chịu, như thể đang nói: “Phiền phức quá.”

Trần Vũ mặt lạnh như băng, đứng chắn trước mặt tôi như thần giữ cửa, che chắn cho tôi.

Giọng anh không mang theo chút cảm xúc nào.

“Thưa mẹ vợ, có gì thì cứ nói thẳng. Đừng diễn nữa. Nhà chúng con nhỏ, không chứa nổi màn kịch hoành tráng thế này.”

Nét cười trên mặt mẹ tôi lập tức cứng đờ, nước mắt cũng ngừng rơi ngay.

Bà lục lọi trong túi, tay run rẩy rút ra một xấp giấy nhàu nát, chuyển giọng than khóc thảm thiết như có người chết.

“Vãn Vãn! Trần Vũ! Lần này bố mẹ đến, không phải để xin tiền!”

Bà đập xấp giấy đó lên bàn trà, giọng khóc than như trời sập.

“Bố con… mấy hôm trước khám ra bị bệnh tim! Bác sĩ nói nghiêm trọng lắm, phải phẫu thuật gấp! Gấp lắm con à!”

Bà chỉ vào bố tôi, ông cũng rất “ăn ý”, lập tức ôm ngực, mặt tái nhợt, người run rẩy lảo đảo, còn cố tình ho khan vài tiếng.

Diễn xuất đó, không đi tranh giải Oscar thì thật phí phạm.

Tim tôi vẫn không thể không nhói lên một cái.

Lý trí mách tôi tất cả là giả, nhưng cảm xúc thì vẫn theo bản năng mà run sợ.

Dù sao… đó vẫn là bố tôi.

Nhìn gương mặt tái nhợt và đôi tay run rẩy của ông, có một khoảnh khắc tôi thật sự thấy mình chùn bước.

Chẳng lẽ… mình thật sự đã hiểu lầm họ sao?

Sự áy náy và dằn vặt cuộn lên như sóng lớn, nhấn chìm tôi.

Trần Vũ thì vẫn điềm tĩnh, anh đưa tay nhặt mấy tờ gọi là “giấy chẩn đoán” lên xem.

Tôi cũng muốn xem thử, nhưng bị anh dùng thân mình che lại.

Anh ấy lướt nhanh qua các trang giấy, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Tôi lòng rối như tơ vò, liên tục hỏi han tình hình cụ thể.

Mẹ tôi bắt đầu ấp úng, lúc thì nói phải mổ gấp, chậm một phút cũng không được, lúc lại nói kỹ thuật trong nước không ổn, nhất định phải sang bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài mới chữa khỏi.

Lời bà đầy sơ hở, trước sau mâu thuẫn, không ăn khớp gì với nhau.

Lúc này, Lâm Lỗi – người nãy giờ im lặng chơi điện thoại – cuối cùng cũng mở miệng.

Cậu ta không thèm ngẩng đầu, sốt ruột thúc giục: “Chị, còn chần chừ gì nữa? Bố bệnh nặng thế kia rồi, chị mau đưa tiền đi! Chị còn chút tình người nào không?”

Câu nói đó như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào đầu tôi.

Tôi bừng tỉnh.

Tôi nhớ rất rõ, cha tôi xưa nay luôn khỏe mạnh, hiếm khi ốm đau, sao tự nhiên lại thành bệnh tim nặng, cần ra nước ngoài mổ?

Tôi lặng lẽ rút điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho chị Lý, nhờ chị tra giúp tên bệnh viện ghi trong giấy chẩn đoán.

Ngay lúc đó, Trần Vũ đột nhiên bật cười khẩy.

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt mẹ tôi, giơ tờ “giấy chẩn đoán” lên trước mắt bà.

Sau đó, giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh “soạt” một tiếng – xé nó thành từng mảnh.

“Đừng diễn nữa!”

Giọng anh đầy phẫn nộ bị dồn nén và mỉa mai chua chát.

“Cái giấy chẩn đoán này là giả!”

“Tùy tiện tìm cái phòng khám tư nhân ở Phổ Điền rồi làm ra đúng không? Cái dấu còn là ghép từ Photoshop nữa là! Các người thật coi chúng tôi là đồ ngu chắc?!”

“Vì tiền mà đến trò đê tiện thế này cũng làm được! Các người coi chúng tôi là cái gì hả?!”

Những mảnh giấy trắng muốt rơi lả tả xuống nền.

Mẹ tôi, bố tôi, Lâm Lỗi – ba gương mặt, biểu cảm thay đổi rõ rệt trong khoảnh khắc.

Lớp mặt nạ bị xé toạc, bọn họ lộ rõ cơn giận dữ vì mất thể diện.

“Mày! Đồ mất dạy! Mày dám xé đồ nhà tao!” – Mẹ tôi gào lên, nhảy dựng dậy, chỉ tay vào mũi Trần Vũ mà chửi rủa.

Bố tôi cũng không còn giả bộ bệnh tật, bật dậy khỏi ghế sofa, trừng mắt giận dữ nhìn Trần Vũ, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc.

Lâm Lỗi còn tức giận hơn, “bịch” một tiếng đứng bật dậy, hất tung bàn trà trước mặt – ly thủy tinh và trái cây văng tứ tung.

Cậu ta chỉ vào Trần Vũ, miệng chửi bới tục tĩu, như muốn lao vào đánh nhau đến nơi.

Tôi cuối cùng cũng nhìn thấu bộ mặt xấu xí của họ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)