Chương 4 - Sự Kỳ Vọng Của Mẹ - Sự Kỳ Vọng Của Xã Hội
Mỗi lần tôi giằng co, bọn họ sẽ lập tức lao tới bàn học của tôi, giật lấy thêm dụng cụ học tập, cười đùa rồi giẫm đạp lên chúng.
Sách vở của tôi lúc nào cũng bẩn, mỗi ngày tôi đều phải lau sạch, chắp vá.
Tôi tìm gặp giáo viên chủ nhiệm.
Câu trả lời của thầy từ đó đến nay tôi vẫn nhớ, thầy ấy hỏi tôi:
“Đều cùng một lớp, sao các bạn ấy không bắt nạt bạn khác, mà chỉ bắt nạt em?”
Thầy ấy cảnh cáo tôi:
“Tự kiểm điểm lỗi lầm của em đi, đừng nói linh tinh về người khác.”
Sau đó thầy ấy gọi điện tới cửa hàng nhà tôi, nói với bố mẹ tôi rằng tôi rất lầm lì, không tham gia các hoạt động tập thể, không giao tiếp với các bạn, còn nói tôi không biết quý trọng sách vở, không muốn học hành.
Tối hôm đó tôi lại bị phạt quỳ, mẹ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi giấu việc mình bị tát, chỉ kể lại những chuyện khác, nhưng bố mẹ tôi căn bản là không tin.
Họ nói tôi chỉ đang ngụy biện, nói làm sao cô giáo có thể vu oan tôi?
Tôi cắn chặt răng, im lặng.
Ngày đó, tôi hiểu ra một lẽ: Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng.
Sau đó —
Khi tôi bị cứa bởi những mảnh thủy tinh trong cặp sách, tay tôi bê bết máu.
Tôi lau máu trên tay, ghi nhớ những gương mặt hả hê khi thấy người gặp họa, rồi đến phòng y tế của trường xử lý vết thương.
Sau đó —
Khi tôi mở hộp cơm, đồ ăn bên trong đã bị người ta đổ đi, thay vào đó là một chiếc bvs đầy máu, con thú dữ trong tôi đã thức tỉnh!
Dù có chết!
Dù có chết!…
Tôi cũng sẽ không để cho bọn họ bắt nạt tôi nữa!
Tôi nắm lấy chiếc bvs trong hộp cơm, tuyệt vọng hét lên, lao đến chỗ bạn nữ cầm đầu trong lớp…
Không ai ngờ rằng tôi sẽ phản kháng.
Tôi như một kẻ điên, dù cậu ta có giãy giụa đánh trả tôi thế nào, tôi vẫn liều mạng bôi máu trên bvs lên mặt cậu ta.
Mọi người xung quanh la hét.
Hơn mười giây sau, một đám học sinh nam do Triệu Kiện dẫn theo lao tới, hung hăng kéo tôi ra, lại đấm đá tôi, đá vào góc tường.
Đĩa thức ăn nghiêng ngả đổ xuống.
Tôi lau mặt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, hung dữ nói:
“Một lũ quỷ các cậu, chắc chắn sẽ gặp quả báo!”
Sự bất công trong cuộc sống bắt nguồn từ những người cầm quyền và từ sự ngông cuồng của những kẻ được bảo vệ.
Câu chuyện xảy ra ở căn tin, nơi có rất nhiều người chứng kiến. Dù nhìn theo cách nào, họ vẫn cho rằng tôi là người gây rối.
Tôi bị nhà trường kỷ luật nghiêm khắc.
Bố mẹ tôi chạy vội đến trường, giáo viên chủ nhiệm chỉ tay vào đầu tôi, bảo họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần kiểm tra.
Tối đó, mẹ tôi ở nhà.