Ta là con rắn béo nhất trong đàn.
Điều đó làm ta rất khổ sở.
Những con rắn khác dáng thon thả, săn mồi lặng như tờ, một phát trúng ngay.
Còn ta, mỗi lần bò thì động tĩnh quá lớn, chưa kịp tới gần con mồi đã chạy mất.
Bụng ta luôn đói cồn cào.
Lớp mỡ dưới vảy giúp ta đỡ rét vào đêm lạnh, nhưng cũng khiến ta suýt chết đói.
Ta đã không còn nhớ lần cuối ăn no là khi nào.
Tầm nhìn bắt đầu tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn, đến nhấc đầu cũng không có sức.
Ta biết, nếu không ăn được gì nữa, có lẽ ta thật sự sẽ biến thành một con rắn chết.
Bản năng sinh tồn thôi thúc ta.
Ta chắt lấy chút sức lực cuối cùng, chậm rãi bò chui ra khỏi kẽ đá nơi mình trốn.
Bên ngoài nắng rất đẹp, phả hơi ấm lên thân ta vốn lạnh buốt.
Ta ngửi thấy chút mùi chim còn sót lại trong không khí, nhưng chúng đã bay đi từ lâu.
Ta chậm quá.
Bình luận