Chương 3 - Sự Im Lặng Trong Đêm Giao Thừa
“Vì tôi sợ chết khiếp rồi. Trước đây bác dâu cũng từng làm mấy chuyện kiểu đó – nhổ nước bọt vào đồ ăn, bỏ thuốc xổ… Lúc ấy điện thoại tôi lại hết pin, mà đang là đêm giao thừa, tôi không muốn chuyện rắc rối thêm. Tôi chỉ kéo mẹ, không cho bà ấy ăn gì cả…”
“Vậy cô cứ đứng đó nhìn người nhà mình ăn đồ bị đầu độc sao?”
Viên cảnh sát lớn tuổi ngồi cạnh không nhịn được mà lên tiếng.
“Tôi… tôi đâu biết là thuốc độc… Tôi nghĩ chỉ là thuốc xổ… Tôi… tôi tính đợi cả nhà bị đau bụng rồi mới lấy đoạn video đó ra, như vậy bác dâu sẽ không còn cơ hội ức hiếp mẹ con tôi nữa… Ai ngờ…”
Tôi lại bắt đầu nấc lên.
“Nghe thì trơn tru, logic cũng hợp lý.”
Viên cảnh sát trung niên ngắt lời tôi.
“Nhưng tôi còn một câu hỏi cuối cùng. Mẹ cô, tại sao lại nhận tội thay Trần Quyên?”
“Qua lời cô kể, rõ ràng giữa mẹ con cô và bà ta có mâu thuẫn không thể hóa giải. Thế thì tại sao mẹ cô lại muốn gánh tội thay bà ta?”
Đôi mắt của viên cảnh sát trung niên lóe lên ánh sáng sắc bén, như thể vừa nắm được điểm yếu của tôi.
Tôi khựng lại.
Ông ta dường như đã tìm thấy kẽ hở trong câu chuyện của tôi.
“Phùng Thắng Nam, tôi thừa nhận những gì cô nói nghe có vẻ hợp lý, tự khép được vòng logic. Nhưng có một điểm — cô sẽ không bao giờ giải thích nổi.”
Lần đầu tiên, ông ta nở một nụ cười chiến thắng.
“Không… không phải như vậy!”
Tôi vội vàng phản bác.
“Vậy là thế nào?”
Ông ta từng bước dồn ép.
“Vì… vì…”
Tôi lắp bắp không dám nói ra.
“Vì cái gì!”
Viên cảnh sát lớn tuổi quát lên.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói:
“Vì… vì mẹ tôi và bác tôi… có quan hệ như vậy.”
5
Câu nói vừa dứt, cả phòng thẩm vấn bỗng im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, ánh nhìn lạ lẫm, soi mói, khiến tôi cảm thấy nhục nhã tột cùng — như thể họ đang lột sạch quần áo của tôi chỉ bằng ánh mắt.
“Đúng vậy, là cái quan hệ mà các anh đang nghĩ đó.”
Tôi quyết định nói hết mọi chuyện.
“Bố tôi là một kẻ nghiện cờ bạc, sống dựa vào gương mặt ưa nhìn và mồm miệng khéo léo để lừa mẹ tôi. Sau khi cưới, ông ta chẳng hề hối cải ngược lại còn sa đọa hơn. Cho đến một ngày, bị chủ nợ truy đuổi, ông ta chết trong chính căn nhà của mình.”
“Tôi không nói dối — khi đó mẹ con tôi thực sự sống rất khổ. Vì tôi là cháu gái, ông bà nội chưa từng coi trọng. Sau khi bố mất, chẳng bao lâu, ông bà đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi là người lấy chồng xa, không nghề nghiệp, hai mẹ con phải lang thang suốt một thời gian dài.”
Nói đến đây, tôi đưa tay lau nước mắt.
“Là bác tôi… chính bác đã tìm thấy chúng tôi. Ông ấy thuê nhà cho hai mẹ con, cho tôi đi học, còn trả tiền cho mẹ tôi học nghề mở quán ăn. Cả tôi và mẹ đều vô cùng biết ơn ông ấy. Nhưng sau đó… họ ở bên nhau.”
Tôi thở dài, như vừa trút được gánh nặng đã đè trong lòng suốt nhiều năm.
“Mối quan hệ ấy không kéo dài được bao lâu thì bị bác dâu phát hiện. Bà ấy đuổi đánh mẹ tôi, bắt bà cắt đứt với bác, nhưng bác không đồng ý. Họ cứ dây dưa như vậy suốt hai mươi năm.”
Tôi dừng lại vài giây, rồi tiếp tục:
“Vì chuyện đó, mẹ tôi luôn thấy có lỗi với bác dâu, lúc nào cũng nhường nhịn bà ấy.”
Tối giao thừa hôm đó, khi thấy ông bà và bác đột nhiên co giật ngã xuống, cả mẹ tôi và bác dâu đều sững sờ.
Bác dâu run giọng lẩm bẩm:
“Sao lại thế này… không phải hai con tiện nhân đó mới là người đáng chết sao?”
Bác dâu giết chết ba người, rồi vì không chịu nổi cú sốc mà hoàn toàn phát điên.
Còn mẹ tôi, sau khi suy nghĩ rất lâu, đã đưa ra một quyết định khiến tôi không thể tin nổi —
Bà quyết định gánh tội thay bác dâu.
“A Hằng có thể mất dì, nhưng không thể mất mẹ.”
A Hằng — chính là anh họ tôi.
Câu nói đó khiến tôi khóc rất lâu. Nhưng còn tôi thì sao?
Chẳng lẽ tôi có thể mất mẹ ư?
Mẹ vẫn yêu bác hơn yêu tôi, yêu vợ con ông ta hơn cả đứa con ruột của mình.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ.
“Đó là lý do tôi không muốn nói ra. Bị chính mẹ mình ruồng bỏ… là chuyện khó mà mở miệng được.”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, gục đầu xuống bàn thẩm vấn, bật khóc nức nở.
Cảnh sát đối diện cũng có phần xúc động, đặc biệt là viên cảnh sát trung niên.
Ông ta đi vòng ra sau lưng tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi:
“Xin lỗi.”
Ông ấy đặt một túi khăn giấy trước mặt tôi, ra hiệu bằng ánh mắt, rồi tất cả mọi người trong phòng — kể cả ông ta — đều rời đi.
“Tí tách, tí tách…”
Là tiếng nước mắt nhỏ xuống sàn.
Thật ra, máu nhỏ xuống cũng có âm thanh y hệt như vậy.
Khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên, mặc cho nước mắt tràn vào miệng.
“Tôi đã thắng rồi.”
6
Tôi ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi vừa giành được.
Cảnh sát có vẻ tạm thời tin lời tôi.
Chắc họ đang đi xác minh lời khai.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ sẽ phát hiện mình bị lừa.
Tôi chưa bao giờ xem người khác là kẻ ngốc, đặc biệt là khi đối phương là những cảnh sát lão luyện.
Lời nói dối rồi sẽ bị lật tẩy, điều này tôi tin chắc.