Chồng tôi, thủ trưởng quân khu, bị kẻ địch tiêm thuốc kích dục cực mạnh khi đóng quân nơi biên giới.
Vợ góa của chiến hữu anh ấy mang kháng thể đặc biệt, đã giải độc cho anh suốt năm ngày bốn đêm, tiêu tốn hết năm hộp bao cao su.
Trên đường trở về, anh ôm người phụ nữ toàn thân bầm tím, mềm nhũn như bùn, quỳ trước mặt tôi cầu xin tha thứ.
“Tâm Ngữ, chồng Phó Dao vì cứu anh mà hy sinh, hơn nữa cô ấy có thể chất đặc biệt, chỉ có cô ấy mới cứu được anh.”
“Chiến tuyến không thể vì anh mà xảy ra biến cố, cô ấy cũng chỉ là nghĩ cho đại cục.”
“Anh không thể vong ân bội nghĩa đuổi cô ấy đi. Anh đảm bảo, giữa anh và cô ấy tuyệt đối không có tình cảm riêng!”
Biết tôi xót anh, anh liền rạch bảy nhát dao lên tay chuộc tội, vết nào cũng thấy xương.
Nhưng độc tố trong cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, mỗi lần phát tác, anh lại tìm Phó Dao áp chế.
Sau đó, trên người anh lại có thêm một vết sẹo.
Một năm sau, anh kéo áo lên, để lộ 99 vết sẹo.
Người thủ trưởng lạnh lùng trầm ổn ngày nào nay cúi đầu, khẩn cầu tôi:
“Tâm Ngữ, anh biết mình tội nặng, nguyện dùng cả đời để chuộc lỗi. Nhưng Phó Dao không chịu bỏ đứa trẻ, mà đứa bé là vô tội.”
“Em không thể sinh con, chờ đứa trẻ ra đời, để nó gọi em là mẹ. Sau này, nó chỉ hiếu thuận với một mình em thôi!”
Tim tôi như bị dao cứa, cố gắng kìm nước mắt trở về.
Tôi bình tĩnh đáp: “Được.”
Tờ kết quả kiểm tra thai mà tôi cầm trong tay bị tôi vò nát, ném vào lò than.
Bình luận